Giám đốc Trường tiến đến gần, cô bị sóng chén cản trở không thể lùi cũng chẳng tiến lên được, chỉ có thể trơ mắt nhìn anh từng bước đến gần mình Trương Tuấn Kiệt vây hãm cô, cánh tay chặn hết đường thoát khiến cho Thượng Quan Hiểu Tuệ không còn đường thoát. Lưu loát nói thêm "Vậy thì đêm qua em xem trộm anh tấm, ngay cả cái ngàn vàng cũng bị em cướp đi mất thì gọi là gì?" "Anh... anh ... lưu manh!" Trương Tuấn Kiệt vòng tay ôm lấy cô gái trước mặt, bắt đầu cởi bỏ cúc áo của chính mình Thượng Quan Hiểu Tuệ ngượng ngùng xoay đi nơi khác, miệng nhỏ khẩn trương lên tiếng "Anh ... anh cởi áo làm gi? Đừng có loạn!!!" Trương Tuấn Kiệt nắm tay cô đặt lên ngực, giọng nói nam tính không có chút gì càn quấy "Em tự xem thành quả mà mình làm rồi hãy mằng. Còn dám bảo anh hư hỏng, lưu manh"
Thượng Quan Hiểu Tuệ hé mắt xem thử, chỉ thấy trên người anh toàn là vết đỏ. Mặt cô cũng đỏ theo, sau đó lẩm nhẩm phân bua "Em hôm qua trên người cũng chẳng lành lặn, em không đòi anh chịu trách nhiệm thì thôi. Đàn ông con trai như anh thì mất mát gì, còn cố ăn vạ chứ? Hơn ... hơn nữa, đêm qua chỉ có anh cần em, em không có làm gì cả. Anh tự đi chơi bời rồi đổ tội lên đầu em là không được" "Anh ... chơi .. bời?" - Trương Tuấn Kiệt tỏ ý không tin, ánh mắt loé lên tia hung tợn như chú chó nhỏ bị chủ vô cớ đánh đòn Trên mỗi câu lên nụ cười "Em nghĩ anh là loại người gì chứ? Trinh tiết này dâng hiến cả cho em, từ lúc cha sinh mẹ đẻ chỉ có duy nhất một nữ nhân chạm vào cơ thể này chính là em hôm qua đó" 2 "Đừng có nói dối, hôm qua anh hành hạ em mệt đến chết. Sau khi xong trận thứ hai ... ặc ... sau khi bị dày vò mệt em ngủ mất rồi, em để lại dấu tích trên người anh khi nào?" Trương Tuấn Kiệt thở ra một hơi, ý cười trên khoé môi vẫn chưa hạ xuống. Anh cười bản thân mình dễ dãi bị khinh bạt, cũng cười vì lòng người quá vô tình "Thì ra em chỉ nhớ được đến đó" ".....- Hiểu Tuệ Nhớ được đến đó? Vậy là khúc sau vẫn còn ư? Cái gì vậy trời? Bở làng nước villllllll