Chương 106 : Mối quan hệ đó là gì?
Doãn Đan Tâm vẫn còn mò mẫm tìm đồ cho hẳn, trán cô đổ đầy mồ hôi hột mặc dù không khí trong phòng ấm áp không chút bí bách nào.
Trong đầu cô không cách nào xóa bỏ được hình ảnh đó, đêm hôm đó kẻ nào cố tình để lại cho Trương Tu Kiệt một chiếc quần nhỏ, suy cho cùng cũng là muốn tốt cho hẳn nhưng đối với Đan Tâm lại biến thành những rào cản trong tâm lý.
Lúc cô mở được tủ đồ đựng quần nhỏ của hắn, mặt trắng bệch, nhịp tim cũng dồn lại đập nhanh hơn, cô nhắm tịt mắt đưa tay vào định lấy thì một cánh tay kéo tay cô ra rồi đóng hộc tủ lại.
Hành động bất ngờ của hắn cùng với nỗi sợ hãi trong tâm lý khiến Đan Tâm hét lên, quay người lại ôm chặt lấy Hàn Lam Vũ khóc òa lên.
Hàn Lam Vũ có chút không hiểu, chỉ mỗi việc lấy đồ cho hắn cũng khiến cô bất mãn như thể sao? “Khóc cái gì chứ?”
Hàn Lam Vũ liên đẩy cô ra, chán ghét đi ra khỏi phòng.
Doãn Đan Tâm có chút hụt hẫng khi bị hẳn đẩy ra, cô đứng đó khóc một hồi sau đó lặng lẽ đi vào phòng tắm, ngâm mình trong nước nóng đế có thể bình tâm trở lại.
Sau một giấc ngủ không mấy thoải mái khiến Đan Tâm có chút mệt mỏi, hơn sáu giờ sáng mới thức dậy, đánh răng rửa mặt rồi thay đồ đi học.
Từ ngày hôm nay Dư Cảnh Nam sẽ làm bác sĩ tại nhà để chăm sóc cho cô, cô không cần phải đến bệnh viện làm gì nữa.
Bây giờ cô chỉ cần uống thuốc và theo dõi mà thôi.
“Cô chủ, mời ăn sáng, bữa sáng đã dọn xong hết rồi!”
Một người làm nhìn thấy Đan Tâm, sắc mặt liên vui vẻ chạy tới giúp cô cầm cặp.
“Ăn xong cô chủ còn phải uống thuốc rồi mới được đi học.
Dư thiếu gia đã phân chia thuốc từng bữa cho cô, để tôi đi lấy: Doãn Đan Tâm thiếu sức sống chỉ gật đầu mấy cái rồi bước vào phòng ăn.
Vừa hay nhìn thấy cả Hàn Lam Vũ và Triệu Y Trân cũng đang có mặt trên bàn ăn, cô liên có chút tươi tỉnh chạy tới bên cạnh Hàn Lam Vũ: “Hôm nay chú đưa tôi đi học nhé?”
“Này, cô lại muốn giở trò gì hả?”
Triệu Y Trân lập tức lên tiếng cắt đứt ý tưởng đó.
“Giở trò? Đầu óc cô có bao nhiêu ‘trò mà suốt ngày nghĩ tới chuyện người khác giở trò thế?”
Doãn Đan Tâm chính là không vừa mắt với cái thái độ thay đổi chóng mặt của cô ả.
Chỉ có Hàn Lam Vũ mới không nhận ra mà thôi.
“Cô…
Cũng lanh miệng gớm nhỉ? Bề ngoài thì luôn tỏ vẻ yếu ớt đáng thương, nhưng hở miệng ra là hạ bệ, suy diễn, công kích người khác.
Cô thật nham hiểm!”
Lời nói của Triệu Y Trân bảy, tám phần là đang muốn công kích Doãn Đan Tâm nổi giận, dù sao bây giờ mối quan hệ giữa Hàn Lam Vũ và Doãn Đan Tâm đã khác.
Chỉ cân Doãn Đan Tâm làm gì đó với cô thì Hàn Lam Vũ nhất định không tha cho cô.
Doãn Đan Tâm nóng nảy muốn đối chất với cô ta nhưng Ngô quản gia đã bước nhanh tới kéo ghế cho Đan Tâm: “Cô chủ, còn phải ăn sáng uống thuốc rồi đi học nữa”
“Ông Ngô à, chị ta..”
“Được rồi, sẽ muộn mất!”
Ngồ quản gia vỗ về cô rồi gọi người mang thức ăn tới.
Doãn Đan Tâm ngồi xuống, thức ăn được mang ra, cô đang đói bụng nữa nên cũng chẳng chấp nhặt Triệu Y Trân làm gì khiến cô ta tức giận nổ đom đóm trước mặt.
Hàn Lam Vũ ngay từ ban đầu đều không quan tâm đến chuyện bên ngoài, chỉ tập trung ăn phần của mình.
Sự hiện diện của Doãn Đan Tâm có hay không cũng không liên quan tới hắn.
Triệu Y Trân muốn Doãn Đan Tâm phải từ bỏ Hàn Lam Vũ, cô liền quay sang nhìn Hàn Lam Vũ mỉm cười: “Tiểu Vũ, em muốn quay lại căn hộ lấy một ít đồ.
Giấy tờ tùy thân em còn đang để ở bên đó.
Cuối tháng này chúng ta đi nước ngoài rồi, em nóng lòng để ba mẹ anh được gặp em bé quá.
Anh đưa em đi nhé!”
Hàn Lam Vũ ngẩng đầu nhìn cô, dịu giọng nói: “Tất nhiên là được!”
Thái độ của Hàn Lam Vũ đã quá rõ, Doãn Đan Tâm cảm thấy có chút bi thương, cô chính là người vợ thất bại nhất trên cuộc đời này, vừa không có được tình yêu của chồng vừa hãng ngày nhìn thấy người mình yêu ân ái hạnh phúc cùng người khác vậy mà cô cũng nhịn được.
Nếu là trong phim, có phải cô sẽ tức giận hắt nước vào mặt ả không? “Cô chủ…
Cô chủ…
Sao không ăn tiếp đi!”
Ngô quản gia đứng cạnh lay nhẹ vai Đan Tâm.
Đan Tâm lúc này mới giật mình ngẩng đầu, đột nhiên cô lại nhìn thấy Hàn Tử Lam đang đi tới, hình như cô đã lâu không gặp anh nên có chút kích động: “0h, Dylan, sao anh lại tới đây?”
Doãn Đan Tâm lại nhí nhảnh chạy đi đón tiếp Hàn Tử Lam khiến cho gương mặt của cả Hàn Lam Vũ và Triệu Y Trân đều đen lại khó coi.
Một người thì không đạt được mục đích, một người đang đợi thái độ của cô thế nào vậy mà lại nhìn thấy cô vui vẻ chạy đi tiếp khách, cô ta là người đa nhân cách sao? Vui buồn tùy hứng như vậy.
“Anh hai…
À, cô đây là?”
Hàn Tử Lam bước vào, thật ra có thế nhận ra Triệu Y Trân, hiện nay độ phủ sóng của cô rất lớn, chỉ là hắn không hiểu vì sao mới sáng sớm cô lại cùng nhau ăn cơm ở đây.
Hắn có hơi nhìn về phía Ngô quản gia, ông ta chỉ biết cúi đầu.
Có lần tới đây hắn có gặp qua nhưng gặp từ xa, Ngô quản gia nói rằng cô ấy tới làm khách, có việc cần nhờ Hàn Lam Vũ, Hàn Lam Vũ đang ở bên ngoài nên cô ta đang đợi.
Hàn Tử Lam vốn nghĩ cô ta chắc là cần sự giúp đỡ của Hàn Lam Vũ nên tới tìm, hoàn toàn không hề nghĩ sâu xa việc này.
“Dylan, anh đã ăn sáng chưa? cùng ngồi xuống ăn đi”
Doãn Đan Tâm quay về chỗ ngồi ngẩng đầu nhìn hẳn.
“Anh ăn rồi, em tiếp tục ăn đi!”
Hàn Tử Lam mỉm cười với cô.
Hàn Lam Vũ dùng bữa xong thì lấy miếng khăn trảng gấp hình tam giác trên bàn lau tay và miệng rồi nhìn Hàn Tử Lam: “Cô ấy là bạn của anh, tạm thời ở đây một thời gian.
Em tới đây vào sáng sớm là có chuyện gì?”
“Em mang tới bản kế hoạch về xây dựng hòn đảo Tiểu Doãn, tiện thể muốn hỏi Đan Tâm có muốn tới đó chơi không? Trước khi khởi công xây dựng em muốn đến đó khảo sát tình hình, dù sao hòn đảo đó cũng được mua dưới tên…
“Để đó đi, lát nữa anh sẽ xem!”
Hàn Lam Vũ ngắt lời không cho hẳn nói ra vế cuối.
Doãn Đan Tâm nghe tới đi chơi thì hí hửng, ngẩng mặt nhìn Hàn Tử Lam: “Có hòn đảo đó nữa sao? Tên nghe lạ quá, giống họ của em.
Em cũng muốn đi!”
Hàn Tử Lam vui vẻ gật đầu: “Vậy anh sẽ báo kế hoạch với em!”
“Theo anh lên phòng, chúng ta bàn kỹ hơn!”
Hàn Lam Vũ đứng dậy đi về phòng.
Hàn Tử Lam tạm biệt Đan Tâm rồi đi theo Hàn Lam Vũ.
Triệu Y Trân nghe đến kế hoạch xây dựng hòn đảo gương mặt liền trâm tư nghĩ ngợi gì đó, hai người vừa rời đi được năm phút, Triệu Y Trân cũng lấy lý do rời khỏi bàn ăn.
“Cô chủ, cô cần phải thân thiết với cậu chủ nhiều hơn nữa đi, đừng để cô ta lấn át như thế!”
Một người làm cảm thấy trái mắt liền đi tới nói nhỏ với Đan Tâm.
Mấy người xung quanh cũng xúm lại, đều là thật lòng nói ra cảm nghĩ của mình, ai cũng khuyên cô nên thân thiết với Hàn Lam Vũ nhưng chẳng ai biết cô phải làm như thế nào cả.
Doãn Đan Tâm vừa ăn vừa chăm chú nghe mọi người kể lại suốt thời gian Đan Tâm nằm viện, Triệu Y Trân đã hung hăng như thế nào, cô ta muốn ra uy bà chủ với bọn họ nhưng đáng tiếc, bọn họ ngoài mặt vâng lời nhưng bên trong chỉ xem một mình Đan Tâm là bà chủ mà thôi.
Thực ra cô không cần cái danh phận bà chủ gì đó, cô đơn giản chỉ muốn có một người yêu thương cô thật lòng.
Đan Tâm ngẩng mặt nhìn mọi người: “Cô ấy tốt hơn em, có được trái tim của Hàn Lam Vũ, còn em chỉ được cái danh phận thì làm được gì? Sau này mọi người cũng đừng gây khó dễ cho chị ta, chị ta đang mang thai, dù sao đứa trẻ cũng là vô tội.
Cứ nhắm mắt cho quả là được rồi.
Em phải đi học bây giờ!”
Đan Tâm dùng bữa xong liên quay đầu tìm cặp.
“Cô chủ, uống thuốc đã!”
Một người khác đi tới mang nước và thuốc cho cô.
Đan Tâm mỉm cười tít mắt nhận lấy: “Em cảm ơn nhé!”
“Cô chủ, chúng tôi cũng muốn tới thăm vú nuôi nhưng bận việc không thể đi, cô chủ nhớ chuyển lời nhé!”
Một người khác lại lên tiếng.
“Cô chủ, còn sức khoẻ của cô thế nào rồi?”
“Gô chủ, lái xe riêng đợi để đưa cô chủ đi học rồi!”