Ba năm sau.
Sân bay Thịnh Thế.
“Này, có đúng là ở đây không?”
“Đúng mà, nhất định là ở chỗ này!”
Bắt đầu từ ba ngày trước, phóng viên đã tụ tập ở đây rất đông khi nghe tin nữ diễn viên nổi tiếng Triệu Dĩ Ninh sẽ về nước vào hôm nay. Sau khi quay xong bộ phim điện ảnh của đạo diễn Huỳnh Khương thì tên tuổi của Triệu Dĩ Ninh lên như diều gặp gió, phút chốc trở thành sao hạng A chỉ trong vòng một đêm, vậy nên lần này trở về cô ta rất được cánh báo chí săn đón. Thậm chí chỉ cần chụp được ảnh của cô ta thì tháng này bọn họ không cần phải ăn mì tôm nữa rồi…
Chín giờ ba mươi sáng máy bay chậm rãi hạ cánh xuống sân bay, cánh paparazzi đã trang bị sẵn đồ nghề, ánh mắt bọn họ liếc ngang ngó dọc, đảm bảo không bỏ sót bất kỳ nơi nào, chỉ cần Triệu Dĩ Ninh xuất hiện là sẽ chụp hình lại ngay.
“Tổng giám đốc, máy bay chuẩn bị hạ cánh rồi ạ, có nên đánh thức tiểu thiếu gia dậy không ạ?”
Quân Dư Thần đang xem tài liệu dở trên ipad, nghe thấy thư ký Đổng về nói thế, lúc này ánh mắt màu xanh lam mới liếc nhìn Quân Duệ, phát hiện thấy lông mi nhỏ của cậu đang động đậy khe khẽ.
Thằng nhóc này lại giả vờ ngủ rồi đây?
Anh cất tiếng, giọng nói trầm trầm vang lên:
“Không cần, cứ để cho nó ngủ đi, một lát nữa xuống máy bay cậu bế nó.”
Nghe thấy anh nói thế, khoé môi nhỏ của Quân Duệ hơi nhếch lên. Thư ký Đổng y lệnh làm theo, đợi xuống máy bay sẽ bế cậu. Đúng lúc đó tiếng chuông điện thoại của Quân Dư Thần vang lên, anh nhìn số điện thoại rồi lạnh lùng tắt máy.
Tiếng chuông tiếp tục vang lên một lần nữa, Triệu Dĩ Ninh không thấy anh trả lời, cô ta bỗng nhiên khó chịu, bực bội vô cớ.
“Dĩ Ninh, có chuyện gì vậy?” Trợ lý Tiểu Mỹ ở bên cạnh thấy sắc mặt của cô ta không vui, bèn lên tiếng hỏi.
“Không có gì đâu ạ.” Cô ta che giấu bằng một nụ cười, Tiểu Mỹ lại nói thêm:
“Sắp xuống máy bay rồi đấy, thể nào cũng có phóng viên trực sẵn, em nhớ phải tươi cười thân thiện vào, bởi vì bây giờ em là ngôi sao nổi tiếng rồi.”
“Vâng.”
Máy bay vừa đáp xuống, Quân Dư Thần đã theo dòng người bước ra, hôm nay anh mặc áo khoác măng tô dài tới đầu gối, bên trong là áo sơ mi cùng áo vest, thân hình cân đối cộng với gương mặt hoàn mỹ không góc chết, thu hút mọi ánh nhìn của các cô gái nhưng lại không một ai dám lại gần, bởi vì trên người anh toả ra khí chất lạnh lùng vô cùng.
“Đẹp trai quá đi, có phải là diễn viên không nhỉ?”
“Nhưng mà nhìn lạnh lùng quá…”
Mấy cô gái lén nhìn Quân Dư Thần rồi bàn tán, vừa mới xuống máy bay một cái anh đã gọi điện bàn công việc với đối tác, bỏ mặc thư ký Đổng xoay xở cùng với Quân Duệ.
Triệu Dĩ Ninh cũng mới xuống đến nơi, cô ta vừa xuất hiện một cái đã bị cánh paparazzi bao vây xung quanh, sân bay thoáng chốc trở nên hỗn loạn. Đúng lúc đó Quân Duệ bỗng nhảy từ trên tay của thư ký Đổng xuống rồi chạy vụt đi.
“Tiểu thiếu gia! Tiểu thiếu gia!”
Anh ta hốt hoảng chạy theo nhưng Quân Duệ đã biến mất trong dòng người đông đúc. Thư ký Đổng sợ quá bèn chạy tới chỗ Quân Dư Thần, la lên:
“Tổng giám đốc! Nguy rồi! Tiểu thiếu gia chạy đi mất rồi ạ!”
“Cái gì?”
Quân Dư Thần nhíu mày, đưa mắt tìm kiếm Quân Duệ khắp nơi. Thư ký Đổng sợ tái mặt, thuật lại sự việc lúc nãy:
“Tiểu thiếu gia ban nãy còn ngủ trên tay tôi, vậy mà đột nhiên nhảy xuống rồi chạy đi mất, tôi không phản ứng kịp, lúc đuổi theo thì tiểu thiếu gia đã biến mất rồi ạ.”
Quân Dư Thần bình tĩnh nói:
“Cậu đi tìm quản lý ở đây nói họ cho xem camera. Tôi sẽ đi tìm thằng bé.”
“Vâng.”
Thư ký Đổng lập tức chạy đi, Quân Dư Thần vừa đi tìm cậu vừa thầm tức giận, thằng nhóc này lại muốn giở trò gì đây?
Nếu tìm ra Quân Duệ, anh nhất định sẽ đánh đòn nó cho chừa đi!
Bấy giờ, ở một góc nhỏ trong gần nhà vệ sinh, Quân Duệ bỗng nhiên hắt xì một cái, cậu gãi gãi chiếc mũi nhỏ sau đó đưa mắt láo liên nhìn xung quanh. Khi nhìn thấy một người phụ nữ đi vào, hai mắt cậu đột nhiên sáng bừng rồi chạy vào trong nhà vệ sinh nữ theo Bối Di.
“Ừm, mình vừa mới xuống máy bay. Được rồi, gặp cậu sau.”
Bối Di cúp máy, cô vừa mới tìm được nhà vệ sinh định xả nỗi buồn thì thấy hai bàn chân nhỏ xíu thò ra dưới cánh cửa.
“Á!” Cô hét lên một tiếng, kéo quần lên với tốc độ tên lửa, Quân Duệ bị cô làm cho giật mình liền lùi về phía sau.
Bối Di mở toang cửa, đang định tung cước cho tên biến thái một trận thì chợt sững người, đối diện với đôi mắt long lanh ngây thơ của Quân Duệ, cô sững sờ ngay tại chỗ.
Biến thái là một đứa trẻ?
Cô hoang mang tột độ, không biết đứa trẻ này là con ai? Nhìn dáng dấp cũng không phải là con cái nhà bình thường. Cô lên tiếng hỏi:
“Cháu bé, cháu đi lạc à?”
Quân Duệ lắc đầu một cái.
“Không phải đi lạc vậy cháu vào đây làm gì?”