Trong không gian thang máy chật hẹp, Quân Dư Thần dần dần áp sát cô, Bối Di lùi lại chẳng mấy chốc lưng đã chạm vào góc tường.
Cô ngầng đầu, ánh mắt va phải đồng tử xanh lẫm uy nghiêm của anh, hô hấp trong ngực phút chốc như ngưng lại. Đầu óc trống rỗng chẳng nghĩ được gì cả, Quân Dư Thần đột ngột đưa tay lên, cô sợ hãi co rúm người nhắm tịt mắt, anh muốn đánh cô sao?
Ngón tay thon dài đẹp đẽ của anh dừng lại bên tóc mai cô, hơi ấm toả ra từ đầu ngón tay truyền tới. Thanh âm anh lạnh nhạt cất lên:
“Tôi không đánh phụ nữ.”
Bối Di mở mắt, chợt phát hiện hai người đang cách rất gần, gần tới nỗi hơi thở của anh đang phả qua gò má cô. Thái độ lạnh lùng không đoán được thế này khiến Bối Di hoảng loạn, cô chủ động thành khẩn xin lỗi:
“Tôi xin lỗi, tôi không hề cố ý, tôi không biết đây là quán bar của anh…”
Nếu cô biết thì đã lôi tên khốn Trình Mục Dương kia ra ngoài dạy dỗ rồi. Quân Dư Thần im lặng nhìn cô, khoé môi nhếch như cười như không:
“Ồ? Vậy cô định tính sao? Nợ cũ nợ mới, tính luôn một thể chứ?”
Ngón tay anh bất giác chuyển xuống sờ lên vành tai mềm mại của cô, Bối Di lập tức run lên một cái, hành động này…có tính là đang uy hiếp không?
Cổ họng cô khô khốc, miệng há ra lại ngậm vào, đại não đang cố hết sức nghĩ cách xem làm thế nào để thoát ra khỏi đây, trong lúc đó Quân Dư Thần nheo mắt quan sát cô, so với ban sáng thì buổi tối hôm nay Bối Di ăn mặc quả thực quyến rũ, bộ váy bó sát khoe trọn vòng một đẫy dad và vòng eo thon nhỏ. Trong mắt anh từ trước đến giờ xem đàn ông và phụ nữ giống hệt nhau, chẳng có cảm xúc gì, vậy mà khi đối diện với cô gái này trong người bỗng nhiên bùng lên một ngọn lửa ham muốn.
Bối Di không biết mình sắp rơi vào hang hùm miệng sói, dựa theo những gì mà Ái Ái kể thì Quân Dư Thần là người chỉ xem trọng lợi ích, không quan tâm tới bất kỳ lý do nào, cô dây vào anh hai lần, e rằng khó thoát…
“Anh…anh muốn thế nào?”
Một lúc sau, Bối Di nuốt nước bọt cho miệng bớt khô rồi hỏi anh.
Quân Dư Thần đáp:
“Dựa theo tình hình mà cô gây ra thì uy tín của quán bar đã bị sụt giảm, mất uy tín rồi thì bao nhiêu tiền cũng không đủ.”
Bối Di nghe xong thầm toát mồ hôi hột. Anh nói tiếp:
“Nhưng mà tôi sẽ cho cô một cơ hội.”
“Cơ hội gì?”
Bối Di sốt sắng, luống cuống suýt thì ngã, lại đụng trúng vào lồng ngực cứng cáp của anh, chóp mũi bị va đau tới nỗi chảy nước mắt. Không xong rồi anh lại nghĩ cô thừa cơ quyến rũ anh gì gì đó, Bối Di bèn lùi lại nhưng vừa mới động đậy thì eo đã bị một bàn tay siết chặt.
Hơi thở của Quân Dư Thần đột nhiên trở nên nặng hơn, một thứ gì đó cứng cứng bên dưới ma sát với váy cô. Bối Di đờ người, mất mấy giây mới biết được thứ đó là thứ gì…
“Cơ hội là làm bảo mẫu cho tôi cộng thêm trả mười tỷ.”
Anh ghé sát vào tai cô nói đầy ái muội, hương thơm từ người cô nhẹ dịu thoảng qua làm anh rất dễ chịu, vòng tay bất giác ôm eo cô càng chặt. Bối Di đỏ mặt, chống hai tay lên ngực anh, luống cuống:
“Mười tỷ? Tôi sao trả nổi…?”
Như chỉ đợi có thế anh đã đáp ngay:
“Nếu không trả được vậy thì lấy thân trả nợ, mỗi lần ngủ với tôi thì được trừ năm triệu.”
Lời anh nói như gáo nước lạnh dội xuống người cô, năm triệu một đêm, vậy biết bao giờ mới trả hết?
Rõ ràng là Quân Dư Thần đang muốn làm khó cô mà, hơn nữa chẳng phải anh ta ghét phụ nữ sao?
“Anh thả tôi ra đi.”
Bối Di phản kháng, nhưng cô có dùng hết sức cũng chẳng phải là đối thủ của anh, Quân Dư Thần vừa cao lớn vừa khoẻ, đối diện với anh cô chỉ như một chú thỏ yếu ớt chờ bị anh xơi tái.
“Nếu cô đồng ý thì tôi sẽ thả cô ra.”
Quân Dư Thần trầm giọng nói, không ngờ có một ngày anh phải dùng tới mưu kế này để trói buộc một người phụ nữ bên cạnh mình, người như anh ngoắc tay một cái thì muốn bao nhiêu phụ nữ mà chẳng được, sao cứ phải là cô?
Bối Di hoảng loạn, cô càng cố vùng vẫy thì người càng bị anh ôm chặt, nơi nào đoa của anh cạ vào đùi cô, đồng tử xanh thâm của anh tối dần, bàn tay đặt trên eo cô cũng bắt đầu càn rỡ không yên.
“Anh làm gì thế? Thả tôi ra đi nếu không tôi sẽ báo cảnh sát đấy!”
Quân Dư Thần nhếch môi, đây mắt hứng thú hơn:
“Báo cảnh sát sao? Đây là địa bàn của tôi, cô báo thử xem.”
Ngữ khí của anh rất đắc ya và cao ngạo, dường như chẳng sợ những gì mà cô nói, Bối Di uy hiếp không được mà van xin anh cũng chẳng xong, hay là nhân lúc này ôm đùi anh ta để trả thù đôi cẩu nam nữ kia? Nhưng mà tận mười tỷ, cô không muốn…
Ánh mắt lão luyện của anh tuỳ ý lướt qua khuôn mặt cô đã biết cô đang dao động, Quân Dư Thần tất nhiên không thể bỏ qua, dùng lời nói cám dỗ cô:
“Nếu làm tôi hài lòng thì sẽ trừ nhiều tiền hơn, chưa biết chừng rất nhanh sẽ trả hết đấy.”
Bối Di cảm thấy người đàn ông trước mặt này đúng là sói, nói rồi còn cắn nhẹ một cái vào vành tai cô, Quân Dư Thần ghét nhất phải chờ đợi lâu nên nhắc nhở cô:
“Cho cô một phút suy nghĩ.”