'Thế nhưng người tính không bằng trời tính, lúc bọn họ ra khỏi thành lại bị mấy chục cao thủ ngăn cản.
"Các ngươi ai cũng có thể đi, nhưng Hoàng Đế An quốc và gia quyến phải lưu lại!"
Những người này, chính là do Đại Nguyệt quốc Triệu tướng quân phái tới.
Hấp thu giáo huấn lần trước thả Thương Quốc Hoàng Đế chạy, cho nên trước khi xuất binh, đã sớm phái người tới chặn đường.
Hoàng Đế An quốc giận dữ: "Đại Nguyệt các ngươi khinh người quá đáng! Vương thống lĩnh, giúp trẫm đánh ra"
Vương thống lĩnh, là thị vệ cận vệ của Hoàng Đế An quốc, đồng thời còn là một cao thủ cảnh giới Tiên Thiên.
"Vâng, bệ hạ"
Vương thống lĩnh tiếp chỉ.
Sau đó, cao thủ của Đại Nguyệt quốc hô lớn: "Vương thống lĩnh, ta khuyên ngươi không nên nhúng tay vào. việc này! Gia quyến kia của ngươi đều ở trong thành, nếu như xảy ra xung đột, gia quyến của ngươi sẽ khó bảo toàn, tự giải quyết cho tốt!"
"Chuyện này..."
Vương thống lĩnh nhất thời do dự. Hắn không muốn nhất thời xúc động, để người nhà mình hãm thân hiểm cảnh.
Hoàng Đế An quốc thấy cảnh này, bi phẫn bất đắc dĩ nói: "Chúng ta trở về!"
Mọi người trở lại hoàng cung.
"Đáng chết! Hỗn láo! Thật không ngờ Đại Nguyệt quốc lại ức hiếp ta." Hoàng Đế An quốc hết sức tức giận, phát tiết đập bể rất nhiêu thứ, thẳng đến khi mệt mỏi mới thở hồng hộc ngồi xuống.
Vương thống lĩnh vừa xấu hổ vừa áy náy: "Bệ hạ..."
Hoàng Đế An quốc phất phất tay, giọng nói có chút vô lực: "Vương thống lĩnh, ngươi không cần phải nói, trãm hiểu nỗi khổ tâm của ngươi, trẫm không trách ngươi! Ngươi mang người nhà của mình rời đi đi, nơi này không thể ở lâu được!"
"Nhưng bệ hạ ngươi..."
"Ngươi xem trẫm hiện tại còn có thể đi được không?"
Hoàng Đế An quốc đắng chát nói. Vương thống lĩnh thở dài não nề.