Editor: Cheese Chanh Dây
Mưa to không ngừng rơi xuống, như thể vĩnh viễn cũng sẽ không bao giờ dừng lại. Giống như cuộc sống của cô luôn chìm trong bóng tối và khổ sở, cho dù có một chút niềm vui ngắn ngủi ở lúc giữa, nhưng những gì chào đón cô lại càng là vực sâu đáng sợ.
Trong cơn mê man, Khương Thanh Nguyệt không nhịn được mà nghĩ, nếu cô cứ chết đi như thế này, liệu có phải cũng coi như một loại giải thoát hay không?
"Mẹ ơi, mẹ ơi!"
Trong tầm nhìn mơ hồ ở phía trước, một bóng người nhỏ nhắn màu vàng nhạt đột nhiên xuất hiện, cô bé với hai bím tóc nhảy ra khỏi xe lao về phía cô, đến ô cũng không kịp lấy.
Là Tinh Tinh
Khương Thanh Nguyệt đột nhiên mở to hai mắt, giống như lấy lại được chút sức lực. Cô vừa mới chống tay ngồi dậy, thân hình nhỏ bé liền nhào vào trong vòng tay của cô.
Tinh Tinh cố sức đưa bàn tay bé nhỏ của mình lên để che mưa cho cô, nức nở như đang khóc: "Mẹ ơi, mẹ làm sao vậy?"
Khương Thanh Nguyệt trước nay vẫn kìm nén sự yếu đuối của bản thân, bây giờ bị con gái hỏi như vậy, hai mắt không khỏi nóng lên, trong sống mũi tràn đầy chua xót.
Cô nuốt xuống tiếng nấc nghẹn ngào trong cổ họng, đẩy Tinh Tinh ra khỏi lồng ngực mình và nhẹ nhàng nói: "Mẹ không sao đâu. Tinh Tinh ngoan, mau về phòng tắm rửa đi, nếu không con sẽ bị cảm lạnh đấy."
Tinh Tinh ôm chặt cổ cô không buông: "Con không vào! Mẹ phải vào cùng con cơ..."
"Còn đứng đấy làm cái gì? Kéo tiểu thư trở về phòng!"
Một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên sau lưng, Khương Thanh Nguyệt ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lệ Tiêu Hàn đứng cách đó không xa cầm ô giơ lên, dùng ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào cô, đầy vẻ giễu cợt và thờ ơ.
Người giúp việc vội vàng tiến lên ôm lấy Tinh Tinh. Tinh Tinh sợ tới mức vừa khóc vừa giãy giụa dữ dội: "Mẹ! Con muốn mẹ cơ!"
"Tinh Tinh..." Khương Thanh Nguyệt vội vàng ôm Tinh Tinh vào trong lòng mình, cố gắng gượng cười với cô bé: "Tinh Tinh con đừng sợ, mẹ vừa rồi mới ngã một cái, hiện giờ không đứng dậy nổi, mẹ phải đợi bác sĩ tới mới được. Trước tiên con quay về phòng với dì nhé, bằng không con mà bị ốm thì mẹ sẽ lo lắng."
Tinh Tinh vừa khóc vừa kéo kéo tay áo cô: "Thật sao?"
"Thật mà, mẹ hứa với con."
Khương Thanh Nguyệt nhìn Tinh Tinh bị người giúp việc bế về phòng, sức lực cả người cô như đột ngột bị tước đi, yếu ớt vô lực quỳ trên mặt đất, lần nữa cuộn tròn cơ thể lại.
Trong tầm mắt, đôi giày da đen bóng loáng không nhanh không chậm bước tới trước mặt cô, sau đó giọng nói đầy châm chọc của Lý Tiểu Lộ từ trên đầu truyền đến: "Chỉ cần há mồm ra là thế, khả năng lừa người của cô thật đúng là rất tốt, mấy năm như một."
Khương Thanh Nguyệt thân thể run lẩy bẩy, cô cảm thấy mình đã bị đông cứng đến tê dại, nhưng thái độ của Lệ Tiêu Hàn vẫn khiến cô lạnh lẽo thấu xương.
Cô không ngẩng đầu lên, im lặng vài giây rồi mới thấp giọng nói: "Lệ Tiêu Hàn, anh có phải hận tôi không thể chết ngay đúng không?"
"Đương nhiên là thế rồi." Lệ Tiêu Hàn dường như không có một chút do dự nào: "Nếu cô chết, tôi nhất định sẽ phát tiền thưởng cho toàn bộ công ty để ăn mừng vì cuối cùng nhà họ Lệ cũng có thể được thay thế Lệ phu nhân bằng một người thiện lương, thay cho con người ác độc dối giá, làm bộ làm tịch như cô."
Khương Thanh Nguyệt lông mi run rầy kịch liệt.
Cô đã nghe loại lời này không biết bao nhiêu lần trong bốn năm qua, nhưng mỗi lần nghe thấy, trái tim cô đều như bị một lưỡi dao sắc bén cắt ra, lộ ra vết thương máu chảy đầm đìa.
Khương Thanh Nguyệt ngẩng đầu lên, mặc kệ nước mưa rơi vào trong mắt, cô gắt gao nhìn chằm chằm Lệ Tiêu Hàn: "Nếu như em nói, năm năm trước sự thật là tôi bị người khác hãm hại, anh có tin không?"
"Ai đã người hãm hại cô?"
"Em không biết, nhưng việc này thực sự không liên quan gì đến em. Lúc ấy em nhận được cuộc gọi từ mẹ Lệ bảo đến đó, sau đó thì em liền bị ai đó đánh ngất..."
"Câm miệng!"
Lệ Tiêu Hàn đột nhiên mạnh mẽ ngắt lời cô, hắn cúi người ngồi xổm xuống bóp lấy cằm Khương Thanh Nguyệt, khiến cho cô không thể không ngước lên nhìn hắn.
"Khương Thanh Nguyệt, nhân chứng vật chứng đều có rõ ràng. Cô thật sự cho rằng tôi vẫn sẽ tin tưởng cô sao? Tôi thực sự đã đánh giá thấp cô rồi. Trước đây tôi đã từng yêu cô nhiều như vậy, cha mẹ tôi cũng thích cô như vậy. Cô muốn cổ phần của Lệ Thị thì chỉ cần chủ động mở miệng với chúng tôi. Ai biết cô lại có tham vọng như vậy, còn âm mưu với người ngoài sát hại cha mẹ ta, muốn nuốt chửng toàn bộ Lệ Thị! "
"Em thật sự không có..." Lệ Tiêu Hàn đến gần cô, để cô nhìn thấy rõ trong mắt hắn sự chán ghét và hận thù: "Tôi thực sự hận cô thấu xương. Khương Thanh Nguyệt, ban đầu là do tôi mắt mù, thế nhưng lại bị một người phụ nữ như cô lừa gạt. Thậm chí đến một đầu ngón tay của Hân Nhiên cô cũng không so sánh được!"
"..."
Đôi môi Khương Thanh Nguyệt run lên vài cái, cô nhìn người đàn ông tàn nhẫn trước mặt, trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác kỳ lạ, kéo theo đó là sự mệt mỏi vô tận.
Trong bốn năm qua, cô đã giải thích không biết bao nhiêu lần, nhưng hắn chưa bao giờ tin tưởng qua.
Những người yêu nhau ngọt ngào thuở ban đầu hoá ra đã chia tay một lần thì một chút tin tưởng cũng không còn.
Cô cảm thấy mình có chút mệt mỏi.
Cổ họng Khương Thanh Nguyệt như có một cục bông mắc vào cổ họng, cô nuốt nước bọt mới nhẹ nhàng mở miệng: "Lệ Tiêu Hàn, An Hân Nhiên... cô ấy có phải là một người phụ nữ tốt không?"
"Tất nhiên rồi."
Nhắc đến ba chữ An Hân Nhiên, vẻ mặt của Lý Tiểu Lộ nhu hoà đi rất nhiều: "Hân Nhiên cô ấy ngây thơ hiền lành. Ban đầu cô ấy là người đã không để ý hết thảy mà đồng ý ở bên cạnh một người không có gì như tôi, động viên tôi, giúp đỡ tôi. Nếu như không có cô ấy, tôi sẽ không thể phấn chấn lên nhanh như vậy."
Thật tốt, Khương Thanh Nguyệt nghĩ.
Nếu người phụ nữ này thực sự tốt như vậy, thì cô ấy có thể để lại Tiểu Tinh cho bọn họ và yên tâm chết đi.
Khương Thanh Nguyệt khoé miệng cong lên nở một nụ cười, ánh mắt lưu lại dịu dàng nhìn người đàn ông mà cô yêu nhất: "Đừng lo lắng, anh sẽ sớm đạt được như ý nguyện của mình."
Lệ Tiêu Hàn giật mình, bất giác nhướng mày: "Khương Thanh Nguyệt, cô lại muốn làm trò quỷ gì vậy?"
Khương Thanh Nguyệt lắc đầu một cái, thấp giọng nói: "Thời gian trừng phạt hôm nay hẳn là đã đến lúc, em đi vào trong trước."
Nói rồi cô chống tay xuống mặt đất, dùng sức bò dậy.
Cô đã quỳ quá lâu, cả người mất hết sức lực, vừa đứng dậy thì chân tay mềm nhũn, cơ thể loạng choạng, suýt chút nữa lại ngã xuống.
Lệ Tiêu Hàn mắt nhìn thấy, không tự giác duỗi tay ra, nhưng ngay sau đó phản ứng lại, hai tay liền cứng đờ giữa không trung.
Khương Thanh Nguyệt không có để ý đến điều đó, cô lảo đảo vài bước, lại vững vàng đứng lên, tập tễnh bước vào trong nhà.
Lệ Tiêu Hàn nhìn theo bóng lưng của cô, bất chợt nhận thấy rằng Khương Thanh Nguyệt gần đây có vẻ đặc biệt tiều tuỵ.