Mạc Cảnh Hiên ra ngoài thì gặp Hàn Viễn Thiên đang đứng ngoài hành lang.
Anh bước đến gần, "Thiên Tâm không cố ý."
"Tôi hiểu cậu ấy hơn anh."
Mạc Cảnh Hiên:"Cô ấy rất để tâm đến thái độ của cậu."
Hàn Viễn Thiên đang cố tình lên mặt với anh ư? Nghĩ đến mối quan hệ giữa cậu ta và vợ mình trong lòng anh rất khó chịu. Nhưng không sao, anh khó chịu thì cậu ta cũng đừng mong vui vẻ.
Nhìn xem, đường đường là Tổng giám đốc Mạc thị thì cũng phải đến năng nỉ anh vì vợ thôi. Nghĩ đến cảnh Mạc Cảnh Hiên cầu xin anh là trong lòng anh tràn đầy thõa man.
Nhìn vẻ mặt đắc ý kia, Mạc Cảnh Hiên nhếch môi, giọng nói không lộ cảm xúc:
"Nhan Tịch có biết cậu ở đây không?"
Hàn Viễn Thiên nghe đến cái tên mà anh nhắc đến thì trợn mắt, suýt chút nữa sợ mà ngất đi.
"Sao cậu lại biết Nhan Tịch."
Mạc Cảnh Hiên hài lòng trước thái độ của Hàn Viễn Thiên, tâm tình trở nên tốt hơn nhìn về phái trước: "Vì sao không quan trọng, có lẽ cô ấy rất vui nếu biết cậu ở Paris."
Cố ý, Mạc Cảnh Hiên rõ ràng là cố ý trả thù anh. Bám váy Thiên Tâm còn chưa đủ, bây giờ lại lôi Nhan Tịch vào hù dọa anh. Nhưng ngàn vạn lần không thể để Nhan Tịch biết anh ở đây. Hàn Viễn Thiên bị đẩy vào thế bí bèn lên tiếng thõa hiệp:
"Chỉ cần tôi vào nói chuyện với Thiên Tâm là được chứ gì?"
Mạc Cảnh Hiên xoay người định rời đi trước khi đi còn vỗ vai cậu ta nói:"Phải xem biểu hiện của cậu trước mặt vợ tôi."
Mẹ nó chứ, Hàn Viễn Thiên anh hôm nay trộm gà không được còn mất cả nắm thóc. Thù này anh sẽ ghi nhận, chờ đấy.
Mạc Cảnh Hiên trở về phòng bệnh thì nghe thấy bên trong rất ồn ào, ở đây ngoài anh và Hàn Viễn Thiên thì còn ai quen biết cô nữa. Nghĩ đến điều gì đó trong lòng anh bất an không thôi, liền mở cửa vào.
Trong phòng ngoài Thiên Tâm ra còn có thêm ba người khác, chẵng ai khác là ba anh và mẹ Giai Giai.
Mạc Cảnh Giai thấy anh liền gọi:"Anh về rồi à? Em cùng ba mẹ đến thăm chị dâu."
Mạc Cảnh Hiên đoán không sai, quả thật là bọn họ. Anh không vui hỏi:"Mọi người đến đây làm gì?"
Ông Mạc tức giận, nghiến răng nói:"Không đến thì con định bao giờ mới đưa con bé về nhà ra mắt mọi người?"
Mẹ của Giai Giai thấy hai cha con sắp cải nhau liền lên tiếng khuyên ngăn:"Hai cha con có gì từ từ nói. Thiên Tâm còn đang bệnh đấy." Bà quay sang Mạc Cảnh Hiên nói tiếp:"Ba và dì nghe Giai Giai nói Thiên Tâm đến tìm con nhưng ngất xĩu trước Mạc thị nên vội vã đến thăm."
Thiên Tâm nhìn thái độ giữa anh và người nhà thì hiểu ra vì sao trong hôn lễ của bọn họ chỉ có ông nội anh. Nhưng người nhà Mạc Cảnh Hiên đối với cô rất tốt, cô rất thích sự dịu dàng của mẹ Giai Giai cùng với vẻ đáng yêu hoạt bát của cô em chồng này.
Cô định lên tiếng thì Mạc Cảnh Hiên liền nói:"Thăm xong rồi mọi người về đi. Cô ấy cần nghĩ ngơi."
Ông Mạc tức đến đỏ bừng mặt:"Con..."
Thiẻn Tâm thấy không khí bỗng nhiên căng thẳng hẳn lên, lo lắng nói:"Cảnh Hiên sao anh lại nói với ba, dì và Giai Giai như thế. Mọi người có lòng tốt đến thăm em mà."
Cô quay sang, cúi đầu giải thích:" Ba, dì, Giai Giai đừng để ý anh ấy. Anh ấy chắc do lạnh quá nên não teo lại rồi."
Mọi người:"..."
Ba người kia đều đưa mắt nhìn vẻ thản nhiên của Thiên Tâm khi nói câu đó, rồi nhìn sang Mạc Cảnh Hiên, anh không hề có dấu hiệu giận dữ nào. Nếu là người khác chắc có lẽ sẽ toi đời rồi.
Mạc Cảnh Hiên khó chịu trong lòng nhưng không lộ ra mặt. Sao cô lại vì bọn họ mà nói anh não teo. Bọn họ không xứng.
Trước sự cương quyết muốn đuổi người của anh cô cũng hết cách. Ba người kia đều bị anh đuổi về. Trước khi mọi người về, Giai Giai kéo tay Thiên Tâm nói:"Chị dâu, mai em lại đến thăm chị được không?"
Cô mỉm cười nhìn cô bé nói:"Được chứ."
Giai Giai nhìn thấy anh trai đang lườm mình thì nhanh chân bỏ trốn.