Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Hôn Nhân Hợp Đồng - Yêu Em Thật Lòng

Kiều Nguyệt Dung lần đầu tiên nhìn thấy thần sắc này của Kiều Tâm Vũ chỉ qua một ánh mắt thôi mà khiến cho người đối diện đột nhiên lạnh hết sống lưng, cô ta vẫn cố gắng bình tĩnh lên tiếng chăm chọc “Để tao chống mắt lên xem mày làm được cái gì đây, năm năm rồi mày trở về được Nam Giang này thì đã sao chứ, tao vẫn là đại tiểu thư của Kiều gia là viên ngọc quý trên tay ba mẹ sống trong nhà cao cửa rộng được tận hưởng một cuộc sống vinh hoa phú quý, còn mày vẫn chỉ là đứa mồ côi sống ở cái ổ chuột này thôi.”

Kiều Tâm Vũ khoanh hai tay trước ngực tỏ vẻ lười biếng nhìn Kiều Nguyệt Dung rồi lên tiếng “Cô không cần phải nói khích tôi đâu Kiều Nguyệt Dung à, vàng thật thì không sợ lửa cô chẳng quả chỉ là một con tu hú mượn tổ phượng hoàng mà thôi có gì đáng tự hào đâu là lớn lối. Có thể là cô không tin nhưng chỉ cần tôi lên tiếng nói với ông nội một tiếng thôi thì chắc chắn là cô sẽ bị tống cổ ra khỏi cái biệt thự kia mà không kịp trăng trối luôn đó, thậm chí cái danh đại tiểu thư của Kiều gia cũng mất trong vòng một nốt nhạc thôi đó.”

Về điểm này thì Kiều Nguyệt Dung chỉ có thể nghẹn họng không thể nào cãi lại được hết bản thân cô cũng hiểu rõ Kiều Trí Tề một lòng bảo vệ cho Kiều Tâm Vũ nếu như cô ta lên tiếng thì Kiều Trạch Khương và Triệu Lệ Quỳnh cũng không thể làm gì khác nữa.

Tuy là trong lòng thì lo sợ nhưng bề ngoài Kiều Nguyệt Dung vẫn có giữ nét bình thản “Nói hay vậy sao mày không đi tìm ông nội đuổi tao ra khỏi Kiều gia đi.”

Kiều Tâm Vũ nhướng mày “Tôi cảm thấy đuổi cổ cô đi như thế thì game không vui chút nào hết, tôi muốn dùng thực lực của tôi đánh bại cô khiến cô mất hết tất cả đó Kiều Nguyệt Dung à.”

Kiều Nguyệt Dung lại nhắm vào điểm yếu lòng của Kiều Tâm Vũ mà công kích “Cho dù tao có mất hết cả thì tao vẫn còn có ba mẹ yêu thương, còn mày chính là cầu mà không có được.”

Kiều Nguyệt Dung biết mỗi lần nhắc đến tình yêu thương của Kiều Trạch Khương và Triệu Lệ Quỳnh thì chắc chắn là Kiều Tâm Vũ sẽ đau lòng nhưng cô không ngờ là lần này lại chẳng có tác dụng gì cả.

Kiều Tâm Vũ vẫn bình thản không biểu hiện chút cảm xúc nào trên gương mặt của mình cả, cô nhàn nhạt lên tiếng đáp “Từ lâu tôi đã học cách buông bỏ không còn mong cầu những thứ xa vời đó nữa, họ không thương tôi thì đã sao đâu tôi tự thương lấy mình chẳng phải tốt hơn sao, hà tất phải cố níu kéo thứ không thuộc về mình.”

“Mày cam tâm nhìn ba mẹ ruột của mình yêu thương đứa con gái khác hơn mình sao?”

Kiều Tâm Vũ khẽ cười “Không cam tâm thì có thể làm được gì, đau đến thừa sống thiếu chết thì cũng trãi qua rồi nên bây giờ cũng chẳng còn quan trọng nữa.”



Kiều Nguyệt Dung đưa mắt nhìn căn phòng của Kiều Tâm Vũ đang ở thì lại nhếch môi cười chăm chọc lên tiếng “Mày cũng thật là dũng cảm khi dám sống trong căn phòng mà mình từng bị hai tên đàn ông làm nhục ha, nếu là tao thì cả đời này tao chẳng dám quay lại căn phòng này đây.”

“Hay là mày vẫn nhớ dư vị của đêm đó có cần tao cho phương thức liên hệ với hai thằng bạn thân của tao không hả?” Kiều Nguyệt Dung lại nói tiếp với vẻ mặt đắc ý.

Kiều Tâm Vũ nâng khóe môi lên mỉm cười lạnh rồi nhìn thẳng vào mắt của Kiều Nguyêt Dung “Cô thừa biết là đêm đó người ở cùng tôi vốn không phải là hai tên súc sinh đó mà, trước khi nói gì thì nên tìm hiểu kỹ một chút đi.”

Kiều Nguyệt Dung nhíu mày tức giận thầm nghĩ [Chẳng lẽ nó đã biết hết rồi sao, thật là tức chết mà.]

Kiều Nguyệt Dung vẫn gân cổ lên tiếng “Cho dù không phải là hai thằng bạn thân của tao thì mày vẫn mãi mãi không biết người đàn ông đó là ai mà, còn gì đau đớn hơn là không biết xâm phạm mình nữa chứ.”

Kiều Tâm Vũ tỏ vẻ nguy hiểm lên tiếng “Sao cô biết là tôi vẫn chưa tìm ra danh tính người đàn ông đêm đó chứ, tôi nói cho cô biết người đàn ông lúc đó xảy ra chuyện kia cùng tôi là một người rất có thế lực ở Nam Giang này đó, năm xưa cô và quản gia Tôn bắt tay nhau hại chết đứa bé trong bụng tôi cũng chính là con của người đó, sớm thôi người đó sẽ đến tìm các người báo thù.”

Kiều Nguyệt Dung nghe Kiều Tâm Vũ nói như vậy thì trong lòng liền cảm thấy run sợ, mặc dù Kiều gia ở Nam Giang có chút thế lực nhưng vẫn thua một số gia tộc khác, nếu quả thật người đàn ông xảy ra quan hệ với Kiều Tâm Vũ đêm hôm đó là một người có thế lực mạnh hơn Kiều gia thì cô ta chết chắc.

Mặc dù trong lòng đang sợ hãi lay động nhưng mà Kiều Nguyệt Dung vẫn cố gắng tỏ vẻ bình tình “Mày tính hù dọa ai đây hả Kiều Tâm Vũ nếu như mày tìm được người đàn ông đó rồi sao không kêu anh tìm tao báo thù đi.”

Kiều Tâm Vũ lạnh giọng đáp “Cô nôn nóng cái gì chứ? Cho cô chết một cách nhanh gọn thì hời cho cô quá rồi, tôi sẽ từ từ dày vò cô như trò chơi mèo vờn chuột vậy đó.”

“Vậy tao chống mắt lên chờ xem mày làm được gì.”

Kiều Nguyệt Dung thất vọng ra về, cô ta ngồi trong chiếc Ferrari tức giận đập tay lên vô lăng một cái tự hằn hộc với chính mình “Con khốn đó sao bây giờ lại trở nên như thế, đáng lý ra nó phải khóc lóc một trận mới đúng chứ. Nhưng thôi kệ đi chỉ cần nó có mặt ở Nam Giang này thì chuyện hôn sự của mình với cái tên nửa sống nửa chết kia được giải quyết rồi.”

Sau khi Kiều Nguyệt Dung đi thì Kiều Tâm Vũ ngồi xuống ghế uống hết một cốc nước, những lời vừa rồi chẳng qua chỉ là hù dọa cô ta thôi chứ cô vẫn chưa tìm ra được danh tính của người đàn ông kia.

Đoàn Nam Khánh có hẹn buổi chiều sẽ đến Kiều gia dùng cơm với Kiều Trạch Khương và Triệu Lệ Quỳnh, anh ta mang theo một ít quà tặng đưa cho ba mẹ vợ tương lai.

“Con có chút nhung hươu gửi hai bác dùng ạ, đây là loại thượng hạng tốt cho sức khỏe lắm đó.”

Triệu Lệ Quỳnh liền tỏ vẻ khách sáo “Nam Khánh à, chúng tôi sắp trở thành người một nhà rồi con không cần phải khách sáo như thế đâu mà.”

Đoàn Nam Khánh khẽ cười đáp “Dạ chỉ là chút quà nhỏ thôi biếu hai bác dùng thôi không có gì đâu ạ.”



Đối với thái độ ân cần lễ độ của Đoàn Nam Khánh thì Kiều Trạch Khương chỉ cảm thấy ái ngại mà thôi, anh ta càng tỏ vẻ hiếu thuận thì càng khiến ông ray rứt vì sắp tới phải gả Kiều Nguyệt Dung đến Tịch gia rồi không thể gả đến Đoàn gia nữa.

Đoàn Nam Khánh thấy thái độ của Kiều Trạch Khương hơi lạ nên lên tiếng hỏi “Bác trai, bác không thích nhung hươu vậy lần sao con sẽ mang đến loại trà cao cấp biếu bác dùng được không?”

Kiều Trạch Khương liền xua tay “À không cần khách sao vậy đâu Nam Khánh à, đúng rồi Nguyệt Dung có nói gì với con chưa hả?”

Triệu Lệ Quỳnh sợ rằng Kiều Trạch Khương đề cập đến chuyện Tịch gia đến hạ hôn thư thì Đoàn gia không dám tranh đấu đến lúc đó Kiều Nguyệt Dung sẽ đau khổ nên liền lên tiếng cản chồng mình lại.

“Anh à, chuyện Nguyệt Dung sắp đi xa quay phim cũng là chuyện bình thường thôi mà chẳng có gì nghiêm trọng hết Nam Khánh cũng biết nghề nghiệp của Nguyệt Dung là phải thường xuyên đi quay nên cũng quên rồi mà.”

Kiều Trạch Khương liền hiểu ý của vợ mà gật đầu “Uhm.”

Vừa lúc đó có tiếng xe của Kiều Nguyệt Dung vừa đổ trong sân trước khi vào nhà cô ta đã tấp xe vào lề đường gần nhà rồi tự tát vào mặt mình mấy cái khiến nó đỏ ửng lên.

Tôn Di mở cửa cho Kiều Nguyệt Dung vào, lúc cô bước xuống xe bà nhìn thấy dấu tay trên mặt cô liền nhíu hỏi “Tiểu thư cô làm sao vậy hả?”

“Lát nữa bà phải nhớ phối hợp với tôi cho ăn ý vào đó nha.”

Tôn Di hiểu ý của Kiều Nguyệt Dung liền gật đầu “Dạ tôi biết rồi ạ.”

Kiều Nguyệt Dung đi vào nhà lễ phép lên tiếng chào Kiều Trạch Khương và Triệu Lệ Quỳnh “Dạ thưa ba mẹ con mới về ạ.”

Kiều Nguyệt Dung quay sang Đoàn Nam Khánh “Em xin lỗi anh về hơi muộn.”

Mọi người đều tinh ý phát hiện ra hai bên mặt của Kiều Nguyệt Dung ửng đỏ còn có dấu tay nữa nên Đoàn Nam Khánh liền lo lắng lên tiếng hỏi “Nguyệt Dung à, mặt em bị làm sao vậy hả?”

Triệu Lệ Quỳnh cũng nhíu mày tỏ vẻ đau lòng “Nguyệt Dung à sao mặt con giống như bị đánh vậy hả? Là ai dám đánh con ra nông nỗi này vậy hả?”

Mắt của Kiều Nguyệt Dung đỏ hoe lên, một giọt nước mắt rơi xuống, giọng cô nghẹn ngào không nói thành lời.



Triệu Lệ Quỳnh liền ôm lấy Kiều Nguyệt Dung vào lòng “Nguyệt Dung à, con đừng khóc rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy hả? Là ai dám đánh con hả nói đi mẹ sẽ làm chủ đòi lại công bằng cho con gái của mẹ.”

“Hức hức…mẹ à con không sao đâu…mẹ đừng trách chị nha.”

Kiều Trạch Khương, Triệu Lệ Quỳnh và Đoàn Nam Khánh cùng nhíu mày lại thốt lên “Chị???”

Kiều Nguyệt Dung đưa tay gạt nước mắt trên mặt rồi lên tiếng nói tiếp “Chị Tâm Vũ đã trở về Nam Giang rồi ạ.”

Kiều Trạch Khương cau mày “Nó về Nam Giang rồi sao không liên lạc gì với gia đình mình hết vậy?”

Kiều Nguyệt Dung khẽ lắc đầu “Con cũng không biết, có thể là chị vẫn còn giận chúng ta nên không muốn trở về Kiều Gia Trang nữa, tất cả là tại con mà chị mới giận luôn cả ba mẹ, con xin lỗi.”

Đoàn Nam Khánh lên tiếng hỏi “Nguyệt Dung em gặp Tâm Vũ ở đâu vậy hả?”. Bạn‎ có‎ biết‎ t𝑟ang‎ t𝑟u𝒚ện‎ ~‎ 𝐓𝖱U𝐌𝐓𝖱U‎ 𝘠ỆN.vn‎ ~

“Lần trước em và Hoài Hưng nói chuyện anh có nhớ không hả?”

Đoàn Nam Khánh gật đầu “Nhớ hôm ở trung tâm thương mại.”

Kiều Nguyệt Dung gật đầu “Dạ phải ạ, Hoài Hưng nói với em đã từng gặp chị đi làm phục vụ ở quán bar, em không tin nên đã thuê thám tử điều tra về chị thật không ngờ là chị đang làm phục vụ ở quán bar, công việc của chị là nhảy múa mua vui cho người khác đó.”
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!