Nguyệt Hương Lan bỏ lại Dương Bạch Dao mà quay về phòng, trong phòng Cao Anh Quân đã chờ ở đó sẵn, khuôn mặt đanh lại đầy ý khó chịu.
Tiếng cánh cửa đóng lại, Cao Anh Quân ngẩng đầu nhìn cô, Nguyệt Hương Lan bình thản đi vào đến đưa cho anh chiếc khăn tắm lúc nãy rồi đi về giường.
Thấy cô như có như không, không để ý đến anh, Cao Anh Quân khó chịu quay đầu nhìn cô, Nguyệt Hương Lan không quan tâm đến ánh nhìn không thiện cảm của anh dành cho mình, mặc kệ vẻ mặt khó chịu của anh, cô vẫn ung dung nhắn tin với bạn.
"Nguyệt Hương Lan, khi nãy cô nói vậy là có ý gì?"
Không khí trong căn phòng dần trở nên căng thẳng sau câu nói của anh. Nguyệt Hương Lan hạ điện thoại xuống, cô nhìn anh rồi đáp.
"Thì ở đây là nhà, có nhiều người ở cùng mà anh với Trúc Hy cứ ôm nhau như vậy, lỡ người khác nhìn thấy thì sao? Tôi cũng chỉ muốn tốt cho cả hai thôi!"
Thấy anh không được vui vẻ, Nguyệt Hương Lan thở dài mà hạ giọng nói chuyện. Dù sao thì nơi bọn họ sống không phải nhà riêng nên khi thấy hai người dính vào nhau như vậy, cô chỉ lo sẽ bị nghi ngờ.
Nhưng Cao Anh Quân nào hài lòng với sự tốt bụng này của cô, anh đứng dậy đi đến bên cạnh cô rồi đáp.
"Tôi không hiểu cô có làm đúng bổn phận của mình không nữa. Chẳng lẽ cô không biết tôi không thích phụ nữ đụng chạm à. Khi nãy tôi ra hiệu cho cô, cô hiểu sai ý rồi thì phải."
"Đâu! Tôi không hiểu sai ý anh nhưng tôi thấy cũng không nhất thiết phải làm lớn chuyện, cũng chỉ là làm ướt áo thôi mà, cần gì phải to tát như vậy đâu chứ."
Thấy cô vẫn ung dung tự tại mà đáp lời, Cao Anh Quân cúi đầu thở dài rồi đáp.
"Cô có thấy người vợ nào thấy chồng bị người khác sờ soạng mà bỏ qua không? Chắc trên đời cũng chỉ có mỗi mình cô thôi đó, Hương Lan ạ!"
Thấy anh nhắc đến chuyện vợ chồng, Nguyệt Hương Lan liền nhanh chóng đáp lại với điệu bộ bất mãn.
"Nè nha, tôi với anh có phải vợ chồng đâu mà bắt tôi phải ghen tuông lồng lộn lên, khi nãy tôi cũng khiến cô ấy tức giận bỏ về phòng rồi còn gì. Sao anh khó khăn với tôi quá vậy!"
Nguyệt Hương Lan bị nói thì thấy rất oan ức, cô vừa đáp lời anh vừa mếu, khuôn mặt xụ xuống trông rất tội nghiệp.
Cao Anh Quân thấy cô như vậy cũng không biết nói gì hơn, anh ngồi xuống giường mà thở dài, tay trái chóng lên giường nhìn cô, hạ giọng đáp.
"Không phải là tôi khó khăn với cô nhưng cô cũng phải có chút ghen tuông đi chứ, cô mà cứ vô tư như vậy, mặc cho người khác đụng chạm vào tôi thì không ổn một chút nào. Hơn nữa, bà nội tôi là người rất dễ nghi ngờ người khác, mối quan hệ giữa tôi và cô là đối tác, làm ơn làm đúng bổn phận giúp tôi!"
"Tôi biết rồi.."
Thấy Cao Anh Quân chịu hạ giọng lên tiếng giải thích vấn đề cho cô nghe thì cô cũng không muốn gây sự nữa. Nguyệt Hương Lan gật đầu xem như đã hiểu.
"Tốt!"
Cao Anh Quân hài lòng xoa đầu cô, cái xoa đầu xem như là phần thưởng tuy đã hài lòng trước thái độ chịu hiểu của cô nhưng trong lòng anh vẫn mang một chút khó chịu.
Khi đó thấy Nguyệt Hương Lan không tức giận hay nói gì với Trương Trúc Hy khiến lòng anh không được thoải mái, chẳng hiểu vì sao mà trong lòng anh lúc đó lại mong cô chửi Trương Trúc Hy thật nhiều.
Nhưng rồi cũng lại thấy thất vọng khi cô đã để Trương Trúc Hy về phòng, sự bực tức cũng khiến anh quay về phòng mà không mấy vui vẻ. Nhưng dù sao, bọn họ cũng không phải cặp đôi thật nên chuyện này cũng không thể trách riêng một mình cô.
Cũng do anh không cẩn thận nên mới như vậy. Cả hai người sau đó đã làm hoà với nhau bằng một cái bắt tay, sau đó thì ai làm việc đó, cô bấm điện thoại, anh thì làm công việc trên công ty qua máy tính.
Trong căn phòng đã bắt đầu chìm vào trong không khí yên bình, thoải mái, hơi mát lạnh từ máy điều hoà khiến căn phòng vừa thơm dịu vừa mát.
Nhưng cả hai lại quên mất một điều là cánh cửa phòng vẫn chưa hoàn toàn đóng lại, vẫn còn khe hở. Dương Bạch Dao đứng bên ngoài nghe tiếng được tiếng không nhưng nghe sơ qua có thể đoán là hai người đã cãi nhau về chuyện lúc nãy.
Vì là nghe lén nên Dương Bạch Dao không thể nghe rõ cuộc trò chuyện, chỉ có thể nghe thoáng qua..
"Không phải vợ chồng?"
"Nguyệt Hương Lan nói vậy là sao? Mình không nghe rõ gì hết, tức thật!"
Dương Bạch Dao khó chịu khi không thể nghe rõ được gì, tiếng có tiếng không cũng không thể giúp cô ta biết thêm được gì. Vì không muốn bị phát hiện, Dương Bạch Dao liền nhanh chóng đi xuống nhà dưới.
Bên trong phòng, Nguyệt Hương Lan mỉm cười vui vẻ trước tin nhắn hài hước của Lăng Khôi, vì không kiềm chế được âm giọng mà đã vô tình lọt vào tai Cao Anh Quân, anh nhíu mày nhìn qua màn hình máy tính, thấy cô cười rạng rỡ như vậy.
Trong lòng anh lại càng hiếu kỳ muốn biết người trong điện thoại là ai mà lại khiến lòng anh vừa khó chịu lại vừa ghen tức như vậy, cảm xúc khó hiểu này dành cho Nguyệt Hương Lan lại càng khiến anh không thể làm tiếp được công việc.
Tay thì đặt trên bàn phím nhưng mắt lại chỉ dán vào bóng hình của Nguyệt Hương Lan qua màn hình máy tính, trong lòng anh nghĩ.
"Không biết tên đó là ai mà lại khiến cô ấy cười tươi đến như vậy!"
Một cảm giác ghen tức chưa từng xuất hiện trong lòng anh nhưng giờ lại xuất hiện cho Nguyệt Hương Lan tạo ra, một loạt sự yêu thích, khó chịu, ghen tức đều hiện lên trong người anh mỗi khi gần cô.
"Cũng chỉ là cô vợ giả thôi, sao mình lại phải khó chịu với người trong điện thoại làm gì chứ!"
Khuôn mặt anh đanh lại, nhíu mày khó chịu, tiếng thì thầm trong miệng cứ liên tục vang lên. Nguyệt Hương Lan nghe thấy tiếng xì xào, cô ngẩng đầu lên nhìn anh.
Thấy cô ngẩng đầu lên anh liền giả vờ như mình đang làm việc. Nguyệt Hương Lan thấy không có gì đặc biệt thì lại tiếp tục cúi đầu nhắn tin, cô nở một nụ cười nhẹ trên môi.