Chương 59
Cửa vừa đẩy ra, giám đốc Ngôn đã chạy từng bước nhỏ vào, ông ta đem một tập tài liệu đặt xuống trước mặt cô, cười hì hì nói:
“Tô Phương Dung à, đây là ghi chú của cuộc họp khi nãy. Trong đó có vài cái idea không tệ đâu nhé!” Ông ta nói, thỉnh thoảng lại còn nháy mắt ra hiệu với cô: “Làm phiền cô chạy một chuyến này rồi, gửi nó lên tầng hai mươi chín đi, nhớ giao tận tay cho tổng giám đốc Tần nha.”
Vẻ mặt của Tô Phương Dung có chút mất tự nhiên: “Giám đốc à, tôi…”
Không để cô kịp nói xong thì giám đốc Ngôn đã lập tức tỏ ra vẻ hiểu được cho cô và nói: “Hiểu mà, hiểu mà, tổng giám đốc Tần làm việc vô cùng nghiêm khắc, nên tuyệt đối sẽ không làm việc mưu lợi! Vì vậy mà cô chỉ cần phụ trách đem số tập tài liệu này gửi qua đó là được rồi.”
Nhìn vẻ mặt đầy mong đợi của giám đốc, Tô Phương Dung không còn cách nào khác, chỉ đành phải gật đầu đồng ý: “Tôi biết rồi.”
“Ha ha, tôi đã nói, Tô Phương Dung là một cô gái tốt bụng, thấu tình đạt nghĩa nhất mà!” Giám đốc Ngôn vô cùng vui vẻ, lúc rời đi bước chân cũng trở nên vô cùng nhẹ nhàng.
Phú Quý vội vàng bước tới nói: “Vừa hay, cô có thể tiện thể mà quan sát luôn, xem thử xem hai người kia có làm chuyện gì đó mờ ám sau lưng cô hay không nha!”
Tô Phương Dung trợn to hai mắt lên và nói: “Không cần phải khoa trương như vậy chứ?”
“Cô thì biết cái gì!” Phú Quý cầm tập tài liệu đó lên, nhét vào trong tay cô và nói: “Không sợ người đàn ông không giữ được, chỉ sợ người phụ nữ quá chủ động mà thôi!
Tô Phương Dung bị Phú Quý đẩy ra ngoài, cô nhìn tệp tài liệu trong tay mình, rồi lê từng bước chân đi đến trước cửa thang máy.
Rõ ràng là vừa nãy đã gặp anh xong, nhưng anh đến cả để ý cũng không thèm để ý cô một cái, bây giờ cô lại chủ động đi đến phòng làm việc của anh, có khi nào anh sẽ nghĩ là do cô cố ý hay không?
Tô Phương Dung có chút khổ sở vén lại tóc mình, sao cô phải nghĩ nhiều như vậy chứ hả? Cứ giống như trước đây đi, xem như không có gì xảy ra cả, không phải là rất tốt ư!
“Này, làm gì mà lại đối xử với tóc của mình như vậy thế hả?”
Nghe thấy giọng nói giễu cợt này, Tô Phương Dung quay đầu lại: “Giám đốc Tiêu sao?”
Tiêu Bảo Lộc một tay đút vào túi, một tay cầm một quả táo, anh ta vừa ăn vừa tiến lại gần cô. Cấp cao duy nhất trong công ty hoàn toàn không để ý đến hình tượng của mình, cũng chỉ có mỗi anh ta mà thôi.
Hai người bước vào thang máy, nhìn thấy Tô Phương Dung nhấn vào nút lên tầng hai mươi chín. Anh ta cười một cách mang đầy hàm ý xấu xa: “Đến cả thời gian làm việc cũng phải lên đó để nhìn một cái ư.”
Tô Phương Dung lúng túng trả lời: “Giám đốc Ngôn nhờ tôi gửi tài liệu lên đó thôi.”
“Loại chuyện này đều có bộ phận nhân viên chuyên hành chính đi phụ trách. Tại sao ông ta lại để cô đi làm việc đó chứ?”
Tiêu Bảo Lộc cắn một miếng táo, tùy ý chiêm ngưỡng bộ dạng mất tự nhiên trên khuôn mặt của cô.
Cô biết là anh ta đang có ý muốn trêu chọc mình, lại nghĩ tới những lời mà Phú Quý đã nói với cô, Tô Phương Dung bất lực nói: “Có thể là muốn tôi đi lên đó bắt gian thôi.”
Tiêu Bảo Lộc sững sờ một chút, sau đó liền bật cười một trận, một tay chống trên tường, anh ta sắp cười ra nội thương luôn rồi.
Tô Phương Dung quay đầu lại nhìn anh ta, trong mắt có chút buồn bực.
Chỉ là nói đùa thôi mà, có cần phải cười thành cái bộ dạng như thế kia hay không hả?
Tiêu Bảo Lộc rốt cục cũng nhịn được, không tiếp tục cười nữa, anh ta nói: “Sợ rằng phải làm cho cô thất vọng rồi. Trên đời này, người đàn ông nào cũng có thể làm ra loại chuyện đó, nhưng mà anh ta thì tuyệt đối không đâu.”
Thấy anh ta nói có vẻ mặt đầy tự tin và chắc nịch như vậy, Tô Phương Dung nhíu mày lại, nhịn không được mà phản bác ngay: “Tại sao anh ta lại không thể chứ? Anh ta không phải là đàn ông hay sao hả?”
Tiêu Bảo Lộc ái muội nháy mắt vài cái với cô và nói: “Anh ta có tính là đàn ông hay không, có lẽ cô là người rõ nhất đấy.”
“…”
Tô Phương Dung đỏ cả mặt lên, biết ngay là không nên thảo luận vấn đề này với loại Playboy như anh ta.
Tiêu Bảo Lộc tiếp tục nói: “Anh trai tôi là loại người mà một khi đã nhận định rồi thì sẽ đi hết cả con đường đó cho đến khi không còn gì nữa thì mới thôi. Cho dù là anh ta có ghét cô đi chăng nữa, thì chỉ cần anh ta đã lấy cô rồi, thì anh ta nhất định sẽ chịu trách nhiệm với cô đến cùng.”
Nhìn thấy vẻ mặt vô cùng kinh ngạc của Tô Phương Dung, anh ta cũng bật cười nói: “Có phải thật là kỳ lạ hay không hả? Nhưng anh ta chính là loại người như thế đấy.” Ngừng một chút, anh ta nói tiếp: “Có lẽ…là do ám ảnh của việc trước đây thôi.”
Tô Phương Dung nhìn anh ta, rồi rơi vào suy tư.
Tần Lệ Phong đã trải qua những gì, cô là người biết rất rõ, nếu nói như thế này thì anh quả thật là loại người chỉ cần đưa ra lời hứa thì sẽ kiên định đến cùng.
Cho dù người mà anh đã chọn, anh không hề thích đi chăng nữa.
Tiêu Bảo Lộc liếc nhìn cô một cái, vươn tay ra chặn cô lại: “Tôi không phải nói là anh ta ghét cô, chỉ bởi vì anh ta không hề có lý do gì khi không bị ai ép buộc mà lại đi kết hôn với một người phụ nữ mà anh ta ghét, có đúng không?”
Khi nghe anh ta nói vậy, vẻ mặt của Tô Phương Dung trở nên nặng nề hơn nữa rồi.
Trong lòng cô biết rất rõ, mặc dù nói là không bị ai ép buộc, nhưng vì hoàn cảnh lúc đó của bà nội Tần, cô chẳng qua cũng chỉ là xuất hiện ở thời điểm đúng lúc mà thôi.
Cửa thang máy mở ra, người đứng ở trước cửa thang máy nhìn thấy cử chỉ thân mật của hai người họ cũng có hơi sững sờ một chút.
Căn bản là Tiêu Bảo Lộc không hề để ý đến cái nhìn của họ một chút nào, anh ta kéo theo Tô Phương Dung, cái người mà hiện tại đang vô cùng im lặng và bước ra ngoài, dùng bộ dạng vô cùng thấu hiểu mà nói: “Phụ nữ các cô đều thích miêu tả chính mình như một kiểu nhân vật bi thương vậy. Chỉ cần đàn ông có chút lơ là thôi thì sẽ nói ngay là anh ta không còn yêu họ nữa. Ha ha, có lẽ bọn họ chỉ là vì giá cổ phiếu đang rơi, hoặc là đội bóng mà bọn họ thích nhất đã thua.” Quay đầu lại, anh ta nhìn người phụ nữ đang đứng bên cạnh mình và nói: “Hãy nhớ rằng, tình yêu có thể là tất cả đối với người phụ nữ, nhưng không phải là tất cả đối với người đàn ông.”
Tô Phương Dung có chút sửng sốt, cô thật sự không nghĩ tới, những lời nói này nghe vào cũng có một chút lí lẽ đó, thế mà nó lại là được nói ra từ trong miệng của Tiêu Bảo Lộc! Đến cả loại chỉ biết cưa cẩm con gái như anh ta mà cũng có thể đạt tới trình độ này, xem ra Tiêu Bảo Lộc cũng không phải là loại người giống hệt vẻ bên ngoài, chỉ biết mang đến cho người khác cảm giác nông cạn mà thôi.
“Đây là kinh nghiệm tình trường của anh hay sao hả?”
Cô hỏi.
“Cho dù là kẻ địch hay là đối thủ, cô cũng phải hiểu rõ họ.”
Vừa nói xong, anh ta cười một cái rồi vượt qua cô đi thẳng đến đón tiếp người phụ nữ xinh đẹp đang đi về hướng này: “Yaa, sao tôi lại không nhớ được tầng hai mươi chín lại có một mỹ nữ như vậy ta?”
Người bên kia bị anh ta trêu đùa làm cho bật cười nói: “Là giám đốc Tiêu trước giờ chưa bao giờ để ý đến tôi thôi.”
Nhìn thấy Tiêu Bảo Lộc với cái bộ dạng như thể xung quanh không có ai lại bắt đầu tán gái, Tô Phương Dung đối với những lời truyền dạy mà khi nãy anh ta đã nói, có thêm một chút kính trọng.
Khi đến trước cửa phòng làm việc của Tần Lệ Phong, Tô Phương Dung còn đang lưỡng lự không biết là có nên đi vào hay không thì Trần Chính Cường vừa hay cũng tình cờ đi tới: “Cô Tô, cô có muốn vào trong không hả?”
Trong khi đang nói thì cửa đã được đẩy ra: “Tổng giám đốc Tần vừa đi ra ngoài rồi.”
Nghe được lời này, Tô Phương Dung lập tức ngẩng đầu lên, vẻ mặt căng thẳng cũng được giải tỏa một chút: “Tôi đến để giao tập hồ sơ này.”
Cô đem tập hồ sơ vào trong, vừa đặt nó lên bàn thì cô đã nghe thấy tiếng của Trần Chính Cường kêu lên: “Tổng giám đốc Tần sao?”
Cơ thể của Tô Phương Dung cứng đờ lại một chút, vừa quay người lại thì liền nhìn thấy Tần Lệ Phong đang bước vào, sau lưng anh vẫn là Ngọc Vân. Trần Chính Cường thắc mắc hỏi: “Tổng giám đốc Tần, sao anh lại quay về rồi?”
Trả lời câu hỏi của anh ta là Ngọc Vân: “Chúng tôi vừa xuống tới dưới lầu thì nhận được điện thoại từ trợ lý của quý cô Abby. Chuyến bay của cô Abby đã bị hủy rồi. Bởi vì cô ấy rất thích các món ăn ở địa phương này, nên là cô ấy đã quyết định sẽ ở lại thêm vài ngày nữa.”
Trần Chính Cường không khỏi thở dài: “Những bậc thầy làm nghệ thuật này ai cũng tùy ý như vậy hay sao hả?”
Ngọc Vân cười và nói: “Điều mà bọn họ theo đuổi là thái độ sống, đó cũng là khởi nguồn cho nguồn cảm hứng của họ mà.”
Tần Lệ Phong đi tới trước bàn làm việc, nhìn thấy tệp tài liệu được đặt trên bàn, thuận tay cầm lên xem qua. Tô Phương Dung đứng ở đối diện anh, nhớ tới những lời giao phó của giám đốc Ngôn, đành phải cắn răng mà nói: “Tổng giám đốc Tần, đây là ghi chú của cuộc họp bộ phận chúng tôi. Trong đó thật ra có… có một vài kiến nghị, giám đốc Ngôn cho là sẽ giúp ích được cho công ty, vì vậy…”
Tô Phương Dung càng nói càng cảm thấy trên mặt phát nóng, Tần Lệ Phong ngẩng đầu lên, nhàn nhạt liếc mắt qua một cái: “Vì sao?”
Tô Phương Dung cắn chặt môi, mắt nhìn hạ cực thấp: “Thực sự xin lỗi…”
Cảm thấy bầu không khí có chút khác thường, Trần Chính Cường ngay lập tức hiểu ý và đi ra ngoài. Nhưng Ngọc Vân lại dường như không hề nhìn ra điều gì cả, cô ta vẫn tiếp tục ngồi trên ghế sô pha mà đọc tạp chí.
Tần Lệ Phong ngồi ở trên ghế da, có chút lạnh lùng nhìn cô và nói: “Công ty có chế độ của công ty, cô cho rằng có đề xuất tốt, cũng không phải là lý do để cô vượt giới.”
Tô Phương Dung đứng đối diện anh, cô vẫn luôn cắn chặt môi, uất ức trong lồng ngực dường như đang bị bóp nghẹt.
Tần Lệ Phong ném văn kiện đó sang phía đối diện: “Lấy về đi, tôi không hy vọng sẽ có lần thứ hai.”
Nhịn xuống ý muốn nắm lấy cửa chạy vọt ra ngoài, Tô Phương Dung cầm tệp văn kiện đó lên, cứng ngắc gật đầu với anh, xoay người vừa đang định rời đi thì sau lưng cô, Tần Lệ Phong đã kêu cô lại.
“Chỉ cần là cô vẫn còn là một nhân viên của J.L, thì cô nên phân biệt rõ thân phận của mình.”
Tô Phương Dung nắm chặt tệp văn kiện trong tay, cắn chặt răng nói: “Vâng”, đẩy cửa liền rời đi. Sợ rằng chỉ cần chậm thêm một giây nữa thôi, thì cũng sẽ không cách nào kiềm chế được dòng nước mắt đang muốn tràn ngược ra này.
Cho đến khi bóng dáng của cô đã biến mất, ánh mắt của Tần Lệ Phong vẫn không có thu hồi lại.
Đúng lúc này, Ngọc Vân đứng dậy đi về phía anh: “Phong à, anh đối với nhân viên của mình từ khi nào mà lại khắc nghiệt như vậy hả?”
Tần Lệ Phong thu hồi lại tầm mắt, không có nói gì cả.
Ngọc Vân nhìn anh chằm chằm, đối với việc hiểu anh, cô ta cho rằng mình hiểu rõ anh hơn những người khác: “Anh đang tức giận.” Cô ta nói.
Tần Lệ Phong vẫn giữ im lặng, không có bất kỳ câu trả lời nào. Cô ta vẫn tiếp tục nói: “Hơn nữa, cũng không phải vì chuyện của ngày hôm nay.”
Tần Lệ Phong nhíu chặt mày: “Cô không cho rằng cô quan tâm hơi nhiều rồi hay sao?”
Ngọc Vân mỉm cười: “Em đã đoán đúng rồi.”
Tần Lệ Phong không có phủ nhận, nhưng mà biểu hiện trên mặt của anh đã có chút lạnh đến mức khiến người khác phải thấu xương.
Ngọc Vân ngồi đối diện với anh, hai chân bắt chéo vô cùng tao nhã mà nói: “Từ lúc em quen anh cho đến giờ, anh đã rất giỏi việc che giấu bản thân mình, nhưng bây giờ anh lại đang công báo tư thù…”
Ánh mắt của Tần Lệ Phong vô cùng sắc bén: “Nếu mà J.L và phòng làm việc của cô đã ký kết hợp đồng xong, việc sau này tôi sẽ giao cho bộ phận chuyên môn để phụ trách. Sau này, cô không cần phải tới tìm tôi nữa.”
Ngọc Vân nhìn anh, vẻ mặt biểu hiện ra có chút đau lòng: “Ngay cả lý do duy nhất để em có thể gặp anh, anh cũng muốn cướp đoạt hay sao?”
Tần Lệ Phong nhướng mày, không nói gì cả.
Ngọc Vân đứng lên, khẽ mỉm cười một cái, bất kể là lúc nào và ở đâu, khí chất ưu nhã mê người của cô ta, đều không ai sánh bằng.