Chương 14: Ba giờ chiều gặp nhau ở cổng cục dân chính
Tần Lệ Phong không ngẩng đầu lên mà chỉ vứt ra một bản hợp đồng cho trợ lý Trần Chính Cường ở bên cạnh rồi nói: “Giao cho cậu”
Trần Chính Cường đáp lại một tiếng rồi ra dấu cho Tô Phương Dung cùng ra ngoài với anh ta.
Cuối cùng cũng không cần phải đối diện với Tân Lệ Phong nữa, Tô Phương Dung thở phào nhẹ nhõm.
Trần Chính Cường dẫn cô đến một phòng họp nhỏ rồi đưa bản hợp đồng cho cô và nói: “Cô Tô, nếu không có vấn đề gì thì hãy ký tên vào đây”
Tô Phương Dung băn khoăn cầm lấy bản hợp.
đồng và mở ra xem thì phát hiện ra đó là một bản giao ước, cô đọc kỹ nội dung thì trợn tròn mắt.
Cô vừa xem, Trần Chính Cường vừa giải thích: “Thời gian hiệu lực của hợp đồng là một năm, trong thời gian một năm, cô Tô phải dốc hết sức phối hợp với tổng giám đốc Tân diễn tốt vai vợ hiền của anh ấy”
Trần Chính Cường thấy cô có vẻ muốn cự tuyệt thì lại đưa đơn tố cáo sang cho cô và nói: “Đương nhiên là cô Tô có thể từ chối nhưng như vậy thì chúng tôi sẽ giao tờ đơn này cho phía cảnh sát. Cô Tô vì bị buộc thôi việc mà tấn công tổng giám đốc, bên trên còn có báo cáo giám định thương tích của tổng giám đốc nữa”
Tô Phương Dung thật không dám tin Tần Lệ Phong lại uy hiếp cô một cách trắng trợn như thế.
Nhưng cô lại không có chút sức phản kháng nào.
“Nếu như cô Tô đồng ý thì sẽ được phục chức ngay”
Tô Phương Dung tức giận nắm chặt lấy nắm đấm, nhìn bản giao ước chằm chăm, một lúc lâu sau cô mới lên tiếng: “Được, tôi ký”
Cô dây vào Tần Lệ Phong thì đã không còn lựa chọn khác nữa.
Sau khi cô ký xong thì Trần Chính Cường mới dặn dò: “Tổng giám đốc không hi vọng chuyện này bị người khác biết được”
Tô Phương Dung ngẩng đầu lên và nói: “Tôi cũng vậy”
Khi Tô Phương Dung trở về phòng phát triển kinh doanh thì tất cả mọi người đều cảm thấy kinh ngạc.
Phú Quý lập tức chạy qua, hỏi cô với vẻ mặt không thể tin nổi: “Phương Dung, cô được lắm đấy! Rốt cuộc cô đã làm như thế nào vậy? Không ngờ cô lại có thể làm cho tổng giám đốc thu hồi lại lệnh!”
Tô Phương Dung chỉ biết cười đau khổ và không nói gì.
Lúc này giám đốc Ngôn cũng khó hiểu bước qua và nheo mắt nhìn cô.
Tổng giám đốc Tần đã đuổi cô trước mặt nhiều người như thế nhưng không ngờ chưa đến một ngày thì cô nhóc này đã quay trở lại! Hơn nữa còn được trợ lý riêng của tổng giám đốc Tần là Trần Chính Cường đích thân dẫn đến chào hỏi.
Giám đốc Ngôn cũng xem như người có hiểu biết rộng, có những chuyện tốt nhất không nên hỏi quá kỹ. Ông ta khẽ ho một tiếng, vỗ nhẹ lên vai Tô Phương Dung và nói: “Tô Phương Dung, sau này phải cố gắng làm việc đấy”
“Tôi biết rồi, cảm ơn giám đốc Ngôn”
Tô Phương Dung cũng không có thời gian quan tâm đến ánh mắt của người khác mà mau chóng bắt tay vào làm việc.
Buổi chiều, tiếng điện thoại bàn nội bộ reo lên.
Cô bắt máy thì nghe thấy một giọng đàn ông nghiêm nghị: “Bây giờ tôi đang ở bên ngoài, ba giờ tôi sẽ rảnh, cô đến cục dân chính chờ tôi”
Tô Phương Dung chau mày.
Đăng ký kết hôn cũng là một trong số những nội dung của hợp đồng.
Cô lập tức che đầu nghe của điện thoại và nhỏ tiếng nói: “Nhưng tôi không đem theo giấy tờ.”
“Cho cô một tiếng đồng hồ, cô về nhà lấy đi”
“Tôi… tôi vẫn còn đang trong giờ làm việc.”
Cô viện đủ lý do như đang cố ý muốn kéo dài thời gian.
Tần Lệ Phong hiếm khi kiên nhãn được như thế, anh nói: “Trần Chính Cường sẽ xin phép giúp cô: “Tôi…”