Chương 126
Sáng sớm ngày hôm sau.
Tô Phương Dung đã dọn dẹp một chút rồi chuẩn bị đưa Gia Bảo đến trường mẫu giáo.
Cô nhìn lại Tần Lệ Phong vẫn đang ngủ trên giường, cúi đầu hôn lên mặt anh một cái.
Tần Lệ Phong khẽ mở mắt, vòng tay qua cổ cô: “Đi đâu thế?”
Tô Phương Dung mỉm cười: “Em đưa Gia Bảo đến trường mẫu giáo.”
“Chờ một lát đã, để anh đưa em đến đó.” Nói xong anh bèn ngồi dậy ngay.
Tô Phương Dung đè vai anh lại: “Anh ngủ một giấc nữa đi, em đã chuẩn bị xong bữa sáng rồi, anh nhớ ăn no đấy nhé.”
“Thật sự không muốn anh đưa em đi sao?”
Tần Lệ Phong nhướng mày.
Tô Phương Dung lắc đầu: “Không cần đâu.” Sau đó cúi đầu ngượng ngùng hôn lên môi anh: “Em đi đây.”
Tần Lệ Phong vuốt ve bờ môi của mình, khóe môi nhếch lên một đường cong: “Tô Phương Dung, em càng ngày càng mạnh dạn đấy, dám hôn trộm anh nữa sao?”
“Ai nói như vậy, rõ ràng là em hôn anh một cách quang minh chính đại luôn ấy chứ.” Tô Phương Dung quay đầu phản bác.
“Ái chà, trắng trợn quá nhờ.” Anh phải uốn nắn lại cô mới được, sau đó lại ngoắc ngón tay về phía cô.
Tô Phương Dung đến gần hắn: “Anh làm sao vậy?”
“Hôn cái nữa đi?”
Anh khẽ nói, mang theo hơi thở quyến rũ.
Tô Phương Dung không cần phải “giữ giá” làm gì nữa, cô cúi đầu xuống, lại hôn lên môi anh.
“Em đi trước đây.” Cô khẽ nói.
“Ừm.” Tần Lệ Phong gật đầu, ánh mắt lướt qua người cô, sau đó lại thấy thấy một cái bóng nhỏ bé ở cửa.
Cậu bé nhìn Tô Phương Dung xoay người đi, mắt dừng ở trên lưng cô một lúc, sau đó trừng mắt nhìn anh.
Anh vô tội xòe hai tay ra: “Chú không biết gì cả nhé.”
“Mẹ, thì ra là mẹ thích chú.” Gia Bảo che mắt nói.
“Khụ…” Tô Phương Dung ho nhẹ một tiếng: “Thằng nhóc con này, đừng lắm lời như vậy.”
“Ồ.” Gia Bảo ồ một tiếng, cười tít mắt với Tô Phương Dung: “Mẹ ơi, mẹ đang mắc cỡ có phải không?”
“Đi thôi, đi học thôi.” Cô đi đến bên cạnh Gia Bảo và vỗ vỗ vai cậu bé.
“Dạ!” Gia Bảo gật đầu lia lịa, còn giơ ngón tay cái lên cho Tần Lệ Phong.
Tô Phương Dung nhìn thấy cảnh này, cảm thấy hơi đau đầu.
Sau khi đưa Gia Bảo đến trường mẫu giáo, Tô Phương Dung đến công ty.
Tô Thanh Vân, người đáng lẽ ra đã đến công ty từ rất sớm rồi mà kỳ lạ thay hôm nay lại vắng mặt.
“Này, sao em họ cô không đi làm?”
Phú Quý đặt một chai sữa chua lên bàn Tô Phương Dung.
Tô Phương Dung mở nắp sữa chua ra, nhìn vị trí của Tô Thanh Vân, lắc đầu: “Không biết, chắc là cô ta ngủ quên rồi.”
Phú Quý cảm thấy có gì đó không đúng, cong môi nhìn vị trí của Triệu Gia Khiêm, quả thực rất kỳ quái.
“Tôi đi làm việc trước đây.” Phú Quý vỗ vỗ vai Tô Phương Dung rồi trở về vị trí của mình.
Tô Phương Dung trầm ngâm liếc nhìn vị trí của Tô Thanh Vân, cầm điện thoại lên gọi điện, nhưng đầu dây bên kia cứ liên tục báo cuộc gọi bận.
Cô lo lắng nhíu mày, uống một ngụm sữa chua rồi tiếp tục làm việc.
“Tiêu Bảo Lộc à, lần này con phải nắm chắc cơ hội hẹn hò với cô Lạc và phải tạo ấn tượng tốt với người ta đấy nhé.” Tiêu Mỹ Ngọc đi phía trước, chắp tay đan trước ngực, vui vẻ nhìn vào mắt Tiêu Bảo Lộc.
Tiêu Bảo Lộc ngáp một cái, trên đầu còn quấn băng gạc: “Mẹ, làm sao con có thể tạo được ấn tượng tốt với người ta với bộ dạng như thế này?”
Anh ta quay đầu ra chỗ khác, có chút không kiên nhẫn.
“Mẹ mặc kệ, bố của cô Lạc là một tài phiệt nổi tiếng. Nếu như con có thể nắm được cơ hội này thì nhất định bố con sẽ nhìn con bằng ánh mắt khác.” Tiêu Mỹ Ngọc lại dặn dò thêm lần nữa, cẩn thận như vậy chỉ mong lần này thành công.
Tiêu Bảo Lộc lắc đầu, anh ta thấy mẹ mình bị tẩu hỏa nhập ma rồi.
“Ở tiệm cà phê Da, đừng quên đấy.” Tiêu Mỹ Ngọc vỗ vai con trai, lời nói rất thành khẩn.
Tiêu Bảo Lộc gật đầu, rốt cuộc anh ta cũng phải ứng phó cho qua.
Anh ta lấy điện thoại di động ra, vừa quẹt ngón tay đã nhìn thấy tên Tô Phương Dung, mắt sáng lên, khóe miệng nhếch lên đầy quái dị.
Trời gần trưa, Tô Phương Dung bận bịu đến mức không ăn được, nhìn vị trí Tô Thanh Vân, cô ta vẫn còn chưa tới, nhíu chặt mày, trong lòng không khỏi có chút lo lắng.
Điện thoại vừa rung lên, cô lập tức nghe máy, hỏi nhanh như chớp: “Thanh Vân, em đang ở đâu vậy?”
“Chị dâu, đây là tên gọi thân mật mà chị đặt cho tôi sao?”
Giọng nói cợt nhả phát ra từ đầu dây bên kia.
Nghe thấy giọng nói này, lông mày của Tô Phương Dung giãn ra: “Tìm chị có chuyện gì không?”
“Chị dâu, chị nói như vậy làm tôi buồn lắm đấy.” Tiêu Bảo Lộc giả vờ buồn bã, còn thút thít hai lần: “Lẽ nào tôi không có chuyện gì nhờ thì không được tìm chị sao?”
Anh ta lại nói.
Tô Phương Dung lắc đầu bật cười, cái tên dở hơi này: “Đương nhiên rồi.”
“Nhưng tôi quả thực có một việc cần nhờ chị giúp đỡ.” Tiêu Bảo Lộc nói: “Tôi đi ăn quên mang ví tiền rồi. Vừa khéo chị có phải còn muốn mời tôi đi ăn cơm sao, vậy làm phiền chị qua đây tính tiền cho tôi được không?”
Anh ta thong thả nói.
“Được rồi, ở đâu?”
Tô Phương Dung đứng dậy lấy ví, chuẩn bị rời đi.
“Quán cà phê Da.” Nói xong, Tiêu Bảo Lộc cúp máy, cúi đầu nhấp một ngụm cà phê, chân mày nhếch cao lên.
“Xin hỏi anh là anh Tiêu sao?”
Một giọng nữ cắt ngang dòng suy nghĩ của anh ta.
Tiêu Bảo Lộc ngẩng đầu nhìn, một người phụ nữ mặc váy hoa đứng trước mặt anh ta, rất có khí chất.
Tiêu Bảo Lộc gật đầu: “Ngồi đi.”
Tô Phương Dung vội vàng chạy đến, đúng lúc thấy Tiêu Bảo Lộc đang trò chuyện vui vẻ với một cô gái.
Ngay từ khi cô bước vào cửa hàng, Tiêu Bảo Lộc đã phát hiện ra cô.
Anh ta vẫy tay ra hiệu cho cô.
Tô Phương Dung chớp mắt, chắc mẩm rằng anh ta đang gọi mình đúng không, nhưng…
Cô cứ đi thẳng vào chỗ đó có được hay không, tại sao cô lại có cảm giác như mình đến đây làm bóng đèn vậy?
Do dự một lúc, cô vẫn bước đến bên chỗ Tiêu Bảo Lộc.
Tiêu Bảo Lộc tự nhiên rời khỏi vị trí, cười với Lạc Thanh Tâm: “Giới thiệu với cô, đây là bạn gái của tôi.”
Tô Phương Dung vừa ngồi xuống rùng mình, cứng đờ quay đầu lại.
Tiêu Bảo Lộc giật mạnh vạt áo cô, nói nhỏ bên tai cô: “Chị dâu, làm ơn làm phước cho tôi, mẹ tôi bắt tôi phải hẹn hò với cô ta bằng được.”
Nghe vậy, Tô Phương Dung cười lúng túng với Lạc Thanh Tâm, khóe miệng hơi giật giật: “Như vậy thực sự không sao chứ?”
“Không sao đâu.” Tiêu Bảo Lộc thả lỏng vai, búng tay gọi một ly nước trái cây.
“Chào cô.” Nghe thấy đối phương là bạn gái của Tiêu Bảo Lộc, nụ cười của Lạc Thanh Tâm lập tức tắt ngúm.
Tô Phương Dung gật đầu: “Chào cô.”
Tay của Tiêu Bảo Lộc rất tự nhiên rơi xuống vai Tô Phương Dung: “Cô Lạc, ai ở đây cũng đều khéo léo nhận ra mục đích thực sự của buổi hẹn hò mù quáng này, tôi và cô nên rõ ràng một chút. Tôi nghĩ cô Lạc cũng không thích bị người khác sắp đặt đâu nhỉ.”
Tô Phương Dung quay sang bàn tay đó, nhịn không được muốn gạt bay tay anh ta ra, thở dài, cầm lấy ly nước trái cây, yên lặng làm một cô gái xinh đẹp.
“Đương nhiên rồi.” Lạc Thanh Tâm gật đầu, có điều cô ta suy nghĩ nhìn Tô Phương Dung: “Nhưng mà…” Cô ta ngừng nói, nặng nề đặt ly cà phê trên tay xuống: “Hành vi của cậu hai đây chẳng phải là đang xúc phạm tôi sao?”
Cô ta lạnh lùng nói.
“Đã không muốn rồi thì tại sao anh lại đồng ý tham gia vào buổi xem mắt này.”
“Tôi chỉ là bất đắc dĩ thôi.” Tiêu Bảo Lộc cười: “Mọi người đều giống nhau, vì vậy tôi nghĩ cô Lạc cũng thấy đồng cảm với tôi.”
“Làm sao anh biết rằng tôi không tự nguyện?”
Lạc Thanh Tâm cười cười, lấy trong ví ra hai tờ tiền, kẹp dưới cốc nước. “Bữa ăn này tôi mời, cậu hai này, chúng ta nhất định sẽ còn gặp lại nhau.” Khóe miệng cô ta nhếch lên, cười rất tự tin.
Nhưng mà, Tiêu Bảo Lộc lại quay sang ngửi tóc Tô Phương Dung: “Cô dùng dầu gội gì vậy, thơm thật đấy.”
Tô Phương Dung lén véo đùi Tiêu Bảo Lộc, trừng mắt nhìn anh ta: “Nghiêm túc chút đi.” Cô thì thào.
Tiêu Bảo Lộc nhướng mày, ho khan một tiếng: “Cô Lạc, cô có cần tôi tiễn cô không?”
Lạc Thanh Tâm đương nhiên cảm thấy được anh ta đang coi thường mình, hai tay nắm chặt, nhưng khóe miệng vẫn mỉm cười: “Không cần đâu.” Sau đó thẳng lưng rời đi.
Ngay sau khi cô ta rời đi, Tô Phương Dung thở phào nhẹ nhõm.
Cô quay đầu trừng mắt nhìn Tiêu Bảo Lộc: “Không phải em nói không có tiền trả sao?”
Tiêu Bảo Lộc dang hai tay và nói: “Đúng vậy, nếu chị không tin tôi thì thử lục soát người tôi xem sao.” Anh ta dang tay ra nhắm mắt lại, những người không biết còn tưởng rằng Tô Phương Dung đang định làm gì đó với anh ta.
Tô Phương Dung sững sờ nhìn anh ta, dở khóc dở cười, đạp mạnh vào chân anh ta một phát: “Biến đi.”
Nói xong, cô đứng dậy, chuẩn bị đi.
“Chị dâu, đừng đi, chị ăn cơm chưa, ăn chút gì đã rồi hẵng đi.” Tiêu Bảo Lộc hét sau lưng cô.
Tô Phương Dung xoa xoa thái dương, chân khựng lại, hơi hơi nghiêng đầu: “Không ăn, chị no rồi.”
Tiêu Bảo Lộc nhún vai, cầm tách cà phê lên, nhấp một ngụm, đương nhiên biết cô nói ăn no là có ý gì.
Trở lại công ty, vị giám đốc Ngôn bước đến chỗ cô với vẻ mặt nghiêm túc.
Tô Phương Dung cảm thấy có gì đó không ổn, cô ngồi thẳng lưng, nghiêm chỉnh.
“Tô Phương Dung, Tô Thanh Vân có chuyện gì vậy?”
Giám đốc Ngôn nặng nề nói.
Tô Phương Dung sững sờ, lúc này mới nhớ ra Tô Thanh Vân còn chưa tới công ty, cô lắc đầu: “Có lẽ là cô ta bị bệnh rồi. Sau khi tan làm tôi sẽ qua đó xem sao.”
Giám đốc Ngôn gật đầu: “Cô nhớ kỹ đấy, tổng giám đốc Tần đã ra lệnh không cho phép Tô Thanh Vân mắc sai lầm nữa. Cô thấy cô ta nhất định phải nhắc nhở nhé.”
“Tôi hiểu rồi.” Tô Phương Dung đáp, ánh mắt cụp xuống, cô tìm Thanh Vân nói chuyện xem.
“Chị dâu…” Một giọng nói ngả ngớn từ ngoài cửa truyền đến.
Tô Phương Dung đau đầu, cảm thấy bất lực.
Tiêu Bảo Lộc cầm túi đồ ăn nóng đưa cho bộ phận phát triển: “Hôm nay tôi sẽ chiêu đãi cả phòng này.” Anh ta nâng cái túi trong tay lên.
Tiếng reo hò khắp bộ phận phát triển, mọi người đều lao về phía trước.
Tiêu Bảo Lộc cầm lấy khoai tây nghiền, đi tới chỗ Tô Phương Dung, nháy mắt với Tô Phương Dung: “Chị dâu, chị vẫn còn giận tôi đúng không.” Anh ta cầm khoai tây nghiền, đưa hai tay đưa ra, đôi mắt rưng rưng.
Nhìn bộ dạng này của anh ta, Tô Phương Dung dù tức giận đến đâu cũng giận nổi, cầm lấy khoai tây nghiền, múc một thìa, cho vào miệng ăn.
Đột nhiên, một cảm giác cay nồng trào lên mũi, cô che miệng lại, lập tức uống một hơi cạn ly nước: “Đây là cái gì thế!” Cô nhìn Tiêu Bảo Lộc, đôi mắt đỏ hoe.
Tiêu Bảo Lộc đứng thẳng dậy, mỉm cười: “Khoai tây nghiền đó.”
“Chị biết rồi, em cho cái gì vào trong đó đấy.” Tô Phương Dung ho khan hai tiếng, khổ sở nhìn anh ta.
“Ớt.” Tiêu Bảo Lộc nói, mặt anh ta co rúm lại.