“Anh sẽ như thế nào nếu như Quách Thừa Tuyên biết được chuyện này?”
Phó Duật nhíu mày trước những dòng chữ mà Diệp Liên Tuyết lơ đễnh đưa sang cho mình. Dường như cô đang suy nghĩ về những thứ xa hơn anh tưởng tượng.
Và những chuyện này, dường như anh chưa từng nghĩ đến.
“Ý của cô là như thế nào? Tôi không hiểu.”
Diệp Liên Tuyết lại viết, cô nói rằng cô đang lo sợ Quách Thừa Tuyên một khi biết chuyện Phó Duật giúp cô giấu diếm rắc rối thì bản thân anh sẽ gặp phải rắc rối.
Chuyện này Phó Duật cũng đã từng nghĩ đến, nhưng thay vì lo lắng, hắn muốn tìm cách để trấn an Diệp Liên Tuyết hơn.
“Sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu. Thay vì như thế thì cô nên cầu nguyện chuyện này tốt nhất đừng đến tai của Quách Thừa Tuyên là được. Cái tên đấy… chậc… có phiền phức thì cũng là phiền phức cho cô thôi.”
Diệp Liên Tuyết im lặng. Thực ra thì cô không dám chắc chắn lắm việc Quách Thừa Tuyên có gây khó dễ cho Phó Duật hay không. Cứ cho là nếu lúc đấy cô nhờ vả hắn, chắc chắn hắn cũng sẽ đem việc này đi nhờ vả Phó Duật.
Nhưng điều này khác với việc cô nhờ vả thẳng Phó Duật mà không thông qua hắn.
Diệp Liên Tuyết day trán, vốn những chuyện rắc rối như thế này cô trải qua cũng đã thành quen rồi. Thế nhưng lần này Kỷ Thương sau mấy năm trời biệt tích lại đột ngột trở về, hại cô bây giờ đầu óc cũng không được tỏ tường cho lắm, đến suy nghĩ cũng chẳng suy nghĩ được cái gì.
“Theo như tôi biết thì tối nay ở Bạch gia có tiệc mừng anh trai của Bạch Ly đàm phán thành công một thương vụ. Tôi cũng được mời và chắc chắn là Quách Thừa Tuyên cũng thế. Tôi nghĩ là chuyện vạch trần cô ta trong hôm nay cũng không phải là lúc thích hợp.”
Thật ra thì Diệp Liên Tuyết cũng không định sẽ nói chuyện với Bạch Ly trong hôm nay. Tâm trạng của cô đang hơi không ổn định, nếu xảy ra tranh chấp, cô sợ rằng bản thân sẽ không làm chủ được hành vi, lại gây thêm rắc rối nữa.
Phó Duật nhìn thấy cô trông khá mệt mỏi, ánh mắt nhìn ra bên ngoài cửa xe lại đượm lên một chút mất mát. Không biết là cô đang suy nghĩ điều gì?
“Tối nay cậu đến Bạch gia chứ?”
Sau khi đưa Diệp Liên Tuyết quay về, Phó Duật ngay lập tức đến tìm Quách Thừa Tuyên. Cả một ngày hôm nay anh vì lo chuyện của Diệp Liên Tuyết nên biến mất suốt một ngày trời, sợ rằng Quách Thừa Tuyên sẽ nhớ anh đến phát điên mất thôi.
“Phải đi. Dù sao thì Bạch Tự Phong cũng là bằng hữu có giao tình tốt với Quách gia, tôi mà không đến thì người nhà bên đấy lại bắt đầu lời ra tiếng vào không hay lắm.”
Phó Duật gật gật đầu. Từ sau khi giúp Diệp Liên Tuyết điều tra ra được Bạch Ly là người có tâm cơ sâu không thấy đáy như thế, người nhà họ Bạch dần trở nên không tốt hơn trong mắt anh. Anh biết rằng như thế sẽ bị cho rằng là đánh đồng nhưng những năm vừa qua, nhà họ Bạch thực sự cũng chẳng làm ra chuyện tốt gì.
Bạch gia móc nối với Quách gia từ ngày trước qua một thương vụ làm ăn lớn, sau đấy thì cũng nhân cơ hội để cho hai nhà qua lại, ngầm kết tình hảo hữu thêm khắng khít hơn. Chuyện Bạch Ly tự dưng một ngày trở thành thanh mai trúc mã của Quách Thừa Tuyên cũng chính là vì như thế. Cô ta chẳng qua là công cụ của gia đình để bám vào cây đại thụ là Quách gia mà thôi.
Bởi vì cùng làm ăn buôn bán thế nên Bạch gia mới dễ dàng móc nối quan hệ với Quách gia. Không ít lần Bạch gia muốn nhân quan hệ tốt đấy để tiến đến quan hệ với Phó gia nhưng đều bị ngầm từ chối.
Phó Duật đầy mỉa mai cười khẩy một cái. Muốn bám vào gia đình của anh ta thì cũng chỉ như là bám vào một công cụ. Phó gia mấy đời là người của quân đội, cục tình báo, dính dáng được vào chỉ có lợi chứ chưa bao giờ có hại.
“Cậu không đi sao?” - Quách Thừa Tuyên đánh mắt nhìn Phó Duật đang nằm trên sofa nhà mình.
Anh nhún vai nhìn hắn, hơi uể oải, lười nhác đáp lại: “Đang phân vân bởi vì tôi cũng chẳng muốn đi lắm. Mấy chỗ đấy toàn là của thương nhân các cậu, tôi đến cũng chẳng làm được gì, chán ngắt!”
Thực ra thì Quách Thừa Tuyên vẫn luôn biết Phó Duật cực kì có định kiến với giới thương nhân như hắn. Nếu không phải vì giao tình tốt giữa hai nhà, có khi Phó Duật cũng chẳng thèm đặt hắn vào mắt đâu.
Phó gia ở thành phố này tuy không giàu có nhưng quyền lực thì chắc chắn không có gia tộc nào sánh bằng. Mà Quách gia hẳn là gia tộc thương nhân duy nhất mà Phó gia có quan hệ qua lại từ trước cho đến bây giờ.
Mà Bạch gia muốn mời Phó Duật đến hẳn là vẫn có suy tính riêng rồi.
“Được rồi! Tôi không ép cậu. Còn tưởng cậu đến đây để cùng đi với tôi kia chứ. Không ngờ là chỉ đến làm phiền.” - Quách Thừa Tuyên nhìn anh ta, không thắc mắc thêm chút nào.
“Không phải vì tôi sợ cậu nhớ tôi quá hay sao? Cả ngày hôm nay tôi bận rộn nên không đến tìm cậu, chỉ sợ một ngày không thấy tôi cậu lại nhớ đến phát điên lên thì khi đấy lại khổ.”
Quách Thừa Tuyên mặt đầy vạch đen. Không biết từ khi nào cái trình độ tự luyến của Phó Duật lại đạt đến hạng thượng thừa như thế này rồi vậy? Vẫn nhớ ngày xưa, khi cả hai vừa quen biết nhau, Phó Duật vốn cực kì điềm tĩnh, nào có cợt nhả, thiếu đánh như bây giờ.
“Tự luyến không chớp mắt như thế không sợ trèo cao té đau à?” - Quách Thừa Tuyên khinh bỉ nhìn anh ta.
Phó Duật cười lớn, song, trong lòng tràn đầy suy nghĩ không tiện nói rõ.
“Cậu không định đưa Diệp Liên Tuyết theo à? Dù sao cô ấy cũng là hôn thê danh chính ngôn thuận của cậu, cùng cô ấy xuất hiện ở những chỗ như thế là điều tất nhiên rồi.”
Quách Thừa Tuyên vì câu nói này của Phó Duật mà lại rơi vào đăm chiêu: “Chúng tôi chỉ là quan hệ hôn nhân không tình yêu, không có gì ràng buộc. Cô ấy không muốn đến chỗ đông người, tôi lại càng không muốn đưa cô ấy đến những chỗ như thế. Chuyện này không phải cứ muốn là có thể tuỳ tiện đưa người đi.”
“Không có tình yêu chứ đâu phải không có tình nghĩa. Hai người đính hôn, tin tức tràn đầy các mặt báo. Bây giờ hai người mỗi người xuất hiện một chỗ, chưa từng cùng nhau, vậy thì cậu muốn người ta nhìn vào rồi cho rằng hôn nhân của hai người có vấn đề chắc?”
Phó Duật như bị ai bật công tắc, trực tiếp tuôn một tràng toàn là những lời chỉ trích đến Quách Thừa Tuyên. Anh bị chuyện đang suy nghĩ trong lòng làm cho ảnh hưởng, càng cảm thấy Diệp Liên Tuyết trong mối quan hệ này với Quách Thừa Tuyên thực sự rất đáng thương.
“Hôm nay cậu bị làm sao thế?” - Quách Thừa Tuyên có chút sững sờ vì sự nổi nóng vô cớ của Phó Duật. Hắn không giận, nhưng chỉ là có chút thắc mắc.
“Tôi chỉ đang nói ra đúng sự thật mà thôi. Cậu đến Bạch gia một mình, không mang theo hôn thê đến, điều này không phải là cho người nhà đó thấy rằng con gái nhà họ có cơ hội hay sao? Cả cái cô thanh mai trúc mã kia của cậu nữa, tôi nghĩ cậu đủ thông minh để nhận ra rằng cậu có nên dung túng cho cô ta nưac hay không.”
Phó Duật chỉ nói như thế, sau đấy im lặng uống rượu. Anh biết Quách Thừa Tuyên sẽ suy nghĩ đến điều này và cũng mong rằng hắn sớm thông suốt được.