Bạch Ly suýt nữa phải ngồi tù, cuối cùng giống như vừa đi dạo một lượt cái nơi đáng sợ đấy rồi trở ra, bình an vô sự khiến cho nhiều người cũng phải cảm thấy kì tích.
Bạch gia suýt nữa thì phá sản, dự án đổ xô nhau rời khỏi, Bạch Tự Phong tài giỏi đến như thế nhiều khi cũng chỉ muốn buông xuôi đi cho rồi, sau một thời gian ngắn ngủi đã quay trở lại thị trường một cách phi mã, hơn nữa hợp đồng đổ về tay có khi còn nhiều hơn cả lúc gặp phải chuyện kia.
Chỉ sau một thời gian ngắn, Bạch gia giống như được cải tử hoàn sinh, trở lại được cái vị thế như ngày trước, ít nhiều khiến cho người ta phải cảm thấy trầm trồ. Xem ra là lại bám được vào cái đùi lớn là Quách gia, ngần ấy năm dựa hơi cái gia tộc đồ sộ này để biến nguy thành an rồi.
Bạch lão gia về sau đó ngày ngày đều đến Quách gia, mang theo đủ thứ của cải quý hiếm để đền ơn. Người nhà Quách gia từ chối cả, Quách lão gia tử cũng viện cớ bận rộn không tiếp người, Bạch lão gia đành phải ngậm ngùi mang về.
Nói là công của Quách gia nhưng người trong cuộc ai nấy cũng đều biết rằng việc này Bạch Ly được cứu ngay phút chót như thế công đầu là phải nhờ đến cái vị thiên kim tiểu thư của nhà họ Quách đang sống ở thành phố Z kia. Chuyện một truyền năm, năm truyền mười, ai nấy cũng đều cảm thán Quách Tuệ Lâm đúng thật là có trái tim từ bi, giống như bồ tát sống, không chấp nhặt chuyện Bạch Ly suýt nữa thì hại chết con gái mình mà cho cô ta một cơ hội, không đuổi cùng giết tận người ta.
Suy cho cùng chuyện này kể ra chẳng có ai phải gặp bất lợi cả, có khi còn vì chuyện này, đá sang một chút về chuyện thiếu phu nhân tương lai của Quách gia lòng dạ nhỏ nhen, vì chút tiền bồi thường mà đưa Bạch Ly ra tòa, hành xử không được tốt đẹp giống như người cô bên chồng của mình.
Và kỳ thực thì Diệp Liên Tuyết chả lấy làm quan tâm lắm cái chuyện này. Cho dù là ngày trước phải tránh cái tên điên Mạc Tử Duy hay là bây giờ, cô đều chẳng có thiết tha mấy cái việc phải ra đường rồi để ý xem ánh nhìn của người ta. Đương nhiên là cô biết mình ở ngoài bị người ta bàn thành cái dạng không biết đối nhân xử thế như thế nào, nhưng cô cũng chẳng quan tâm.
Có nhiều chuyện chỉ người trong cuộc mới hiểu được, người ngoài đi ngang bình phẩm là chuyện của người ngoài. Trong những cuộc chiến như vậy, nếu như người trong cuộc lên tiếng phản bác lại, đó chính là làm việc vô nghĩa.
Quách Thừa Tuyên cũng chẳng hề đá động gì đến chuyện này, phu nhân nhà hắn năm lần bảy lượt bị réo tên nhưng hắn cũng chẳng hề có động thái gì là phản bác lại. Đúng thật là vợ chồng nhà này hợp nhau, đối với những chuyện ồn ào không đáng có như thế cứ bình an sống tốt là cách tốt nhất, còn lại chuyện đời ra làm sao cứ mặc kệ.
“Hai tuần đến em phải đi học lại rồi đúng không? Lúc đấy nếu như em đi học, chỉ cần nhắn cho tài xế đưa em đi.”
Sau bữa ăn tối, vẫn như thường lệ, hai người sẽ cùng chiếm hai chiếc sofa để làm việc cùng nhau. Cái việc này là một việc mà Diệp Liên Tuyết nghĩ nó sớm đã thành quen thôi, dù sao thì cả hai có thể làm việc riêng, nhưng vì cái lý do nào đấy tối nào cũng ôm máy tính ngồi ở sofa cùng nhau thế này. Cũng không gọi là phiền phức lắm đâu thế nên cô cũng không có phản đối.
Quách Thừa Tuyên nói chuyện một câu, phá tan bầu không khí vốn luôn cực kì tĩnh mịch của hai kẻ cuồng công việc lúc nào cũng tập trung cao độ.
Diệp Liên Tuyết đảo mắt, đến cô còn suýt nữa thì quên mất sắp đến thời gian mình quay về học viện rồi.
“Tôi không thể về ký túc xá sao? Ở đấy tiện lợi biết bao nhiêu…”
Cái mà Quách Thừa Tuyên sợ chính là đây.
Hắn chưa từng có suy nghĩ rằng mình sẽ trói buộc được cô ở lại chỗ này vĩnh viễn, hoặc ít nhất là khoảng thời gian trước khi hai người chính thức đi đến hôn nhân. Nhưng quãng thời gian vừa rồi sống cùng nhau, hắn đã cảm thấy cực kì thoải mái mà đã xem nó thành cuộc sống thường nhật của mình từ lâu. Hắn quen với việc mỗi ngày đến đúng giờ sẽ tan làm rồi đoán xem tối nay cô sẽ trổ tài nấu món gì. Hắn cũng quen với cái việc mỗi tối đều sẽ làm việc ở sofa cùng nhau mặc dù việc này khiến cho hắn cảm thấy đau lưng muốn chết.
Nhưng hắn chưa từng nghĩ rằng bản thân hắn có thể níu giữ cô ở lại. Hơn ai hết, hắn biết cô chưa từng thôi đề phòng hắn, dẫu cho bây giờ cô có cởi mở hơn rất nhiều lần so với ngày trước rồi.
“Em muốn về lại ký túc xá sao?” - Hắn hỏi.
Và hắn thấy Diệp Liên Tuyết rơi vào đắn đo.
Cũng như hắn, cô cũng đã dần quen với nơi này rồi. Nhưng để đi học thì kì thực ở ký túc xá vẫn tiện lợi hơn. Cô đắn đo một phần cũng vì không muốn quay lại nơi đó, còn lại cũng vì không thể cứ ở mãi ở đây.
Nếu trong tương lai, cô và hắn có thể xúc tiến được đến mối quan hệ tình cảm rồi cùng đi đến hôn nhân, nó sẽ là một chuyện tuyệt vời. Nhưng cô vẫn còn rất rất nhiều chuyện còn dang dở, nhiều chuyện mà cô vẫn còn đang giấu diếm hắn, chưa đến lúc để công bố nó ra, thế nên cô mới càng không thể sống cùng với hắn.
Giấu diếm hắn ở lại nơi này, cô cảm thấy cô không làm được.
“Ở ký túc xá tiện đi học hơn mà. Đâu thể làm phiền anh mãi như thế này được. Tôi ở đây chẳng tốn một đồng phí nào, cũng có chút áy náy!”
Cô đi vào trong bếp rót nước, cái cốt yếu là để tránh mặt hắn, muốn câu chuyện này cứ thế dừng lại ở đây đi. Nhưng không ngờ đến được là hắn sau một hồi suy nghĩ cũng theo cô đi vào trong bếp. Lại từ từ tiến lại đằng sau lưng cô đang rót nước, một vòng tay bọc lấy cô vào trong ngực mình.
Diệp Liên Tuyết đứng hình, cô khựng lại, cốc nước trên tay cũng đặt xuống dưới bàn vì sợ đổ. Quách Thừa Tuyên đang làm cái gì thế này? Tại sao cô lại có cảm giác khẩn trương kì lạ như thế?
“Tôi không thấy bất tiện gì cả. Nếu như em đi học, cũng sẽ có tài xế riêng đưa đón em mọi nơi mọi lúc. Em ở đây, mỗi ngày đều nấu cơm cho tôi, đó chính là cách trả phí tốt nhất rồi. A Tuyết, kì thực thì tôi chẳng muốn em đi một chút nào. Tôi quen với cuộc sống này rồi, nếu em đi, về sau không được ăn cơm em nấu, như thế tôi phải làm sao đây?”
Cái lý do này khiến cho Diệp Liên Tuyết mặt rớt đầy vạch đen. Người có tiền như hắn muốn ăn uống như thế nào cũng đều có được, lấy cái lý do không được ăn một bữa cơm bình thường như thế để níu cô ở lại có quá dối lòng không vậy? Nhưng mà cô vẫn cảm thấy lời nói này khiến cho nội tâm cô dao động mãnh liệt, nhất là khi cả hai đang ở khoảng cách gần gũi như thế này.
“Nếu em muốn ở gần, tiện lợi hơn thì tôi có thể mua thêm một căn nhà ở gần học viện để em tiện đi học. Tôi không có ngại đâu, chỉ cần có thể cùng nhau sống chung như thế này thôi.”
Diệp Liên Tuyết vội quay người lại, xua tay lia lịa, kháng nghị cái đề xuất này của hắn.
“Anh đừng có suy nghĩ điên khùng như vậy, làm sao có thể nói mua là mua? Tôi ở lại đây, được chưa? Anh dẹp cái suy nghĩ thích vung tiền thì vung đó đi!”
Quách Thừa Tuyên mỉm cười, chao ôi nụ cười dịu dàng của hắn khiến cho nội tâm Diệp Liên Tuyết lần nữa bị dao động kinh khủng. Đúng thật nhan sắc là thứ có thể giết người mà. Sao đây? Ngày trước cô chẳng có bị nhan sắc làm cho dao động lắm đâu nhưng bây giờ thì lại dễ dàng bị nụ cười của một tên gian thương nào đấy làm cho bối rối. Diệp Liên Tuyết nghĩ mình cần phải xem bệnh cho mình rồi, nhất định đầu óc cô có hỏng hóc ở chỗ nào đó mất rồi.
“Cảm ơn em! Như vậy là tốt rồi! Biết quản lý ví tiền của tôi từ sớm, coi như tập quen dần để về sau quản hết tài sản của tôi đi nhé!”
Đây có được gọi là thả thính không đây? Diệp Liên Tuyết nhìn cái tên nào đấy đã đạt được mục đích của mình, vui vẻ đi khỏi nhà bếp, thắc mắc mãi không thôi. Quách Thừa Tuyên càng ngày càng khiến cho cô phải suy nghĩ thật nhiều, cô nghĩ không chỉ có cô hỏng ở đầu, có lẽ hắn cũng hỏng hóc ở đâu rồi.