Lại một ngày nữa tỉnh giấc khi chẳng có lấy một kế hoạch. Diệp Liên Tuyết kéo tấm rèm cửa nặng trịch ra, phá lệ để cho nắng sáng chiếu vào trong phòng.
Quách Thừa Tuyên đã đi làm từ sáng sớm, hắn để lại một lời nhắn rằng hôm nay sẽ về nhà ăn cơm tối cùng cô. Diệp Liên Tuyết mỉm cười, nụ cười hiếm hoi, khó thấy.
Cô đã từng nghĩ rằng việc cứ chôn vùi bản thân vào đâu đó, chẳng có lấy một chút kế hoạch gì cho bản thân thực sự là một chuyện cực kì ủ dột và giết chết cảm xúc của con người thật nhanh. Nhưng bây giờ cô lại cảm thấy vui vẻ với điều đó, thật tốt biết bao.
Cả một ngày dài ở nhà, Diệp Liên Tuyết sẽ tranh thủ xem lại bệnh án của một vài bệnh nhân, trả lời email và cũng ngâm cứu qua hồ sơ bệnh án của Quách Nguyên.
Cô từng nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ móc nối với Quách gia một chút xíu nào kể cả quan hệ bệnh nhân - bác sĩ, nhưng cô vẫn lấy danh nghĩa của Kỷ Thương để nhận hồ sơ này. Cô không thể giải thích được sự tùy hứng của mình vào lúc đó đâu, nhưng cô nghĩ rằng mình cũng không nên quá ích kỉ như thế khi Quách Nguyên thậm chí chẳng có tội tình chi.
Và đó là cách biện chứng cho sự thay đổi trong tâm can của cô sao? Khi mà Quách Thừa Tuyên cũng đã và đang thay đổi…
Một mối quan hệ như Diệp Liên Tuyết mong muốn chính là khi Quách Thừa Tuyên cho cô một cái gì, cô sẽ không nhận nó như kiểu là thứ bắt buộc phải nhận hay miễn phí. Cô sẽ trả lễ, theo một cách thức nào đấy mà cô chẳng cần hắn có biết hay không?
Việc dùng thân phận Thánh thủ để chữa bệnh cho anh trai của hắn cũng chính là minh chứng cho việc này. Quách Thừa Tuyên bây giờ sẽ không biết đâu, nhưng về sau biết đâu được hắn sẽ lại biết đến. Diệp Liên Tuyết không có ý định sẽ giấu diếm chuyện này đến suốt đời, nhưng trong khoảng thời gian mà cô cho rằng có phần hơi nhạy cảm như thế này cô sẽ dùng mọi cách để che giấu đi thân phận này.
“Thời gian này em khá rảnh rỗi nên sẽ tranh thủ xem qua hồ sơ bệnh án của Quách Nguyên, về sau mọi đơn thuốc hay là những chẩn đoán sơ bộ em sẽ gửi qua email của anh nhé. Khi nào có thời gian chính xác em sẽ phải nhờ đến anh liên hệ Quách gia để tiến hành xem xét.”
Cô gửi một tin nhắn đến cho Kỷ Thương, sau vài ngày, chuyện cũng đã được gạt sang một bên, có thể chú tâm vào công việc. Nhưng bởi vì hiện tại cô đang ở nhà của Quách Thừa Tuyên, những chuyện như thế này vẫn là không thể nào tự nhiên giải quyết. Có lẽ cô cũng cần phải cẩn thận hơn ít nhiều.
“Em cứ hành động cẩn thận, chuyện gì thông qua anh được thì cứ để anh làm, đừng để Quách Thừa Tuyên nghi ngờ.”
So với chuyện những ngày đầu khi Kỷ Thương vừa trở về, mối quan hệ giữa cô và anh không hiểu sao càng ngày càng tiến triển tốt đẹp hơn. Vốn chuyện chẳng đi theo những gì Diệp Liên Tuyết nghĩ, nhưng biết làm sao được đây khi Kỷ Thương vẫn luôn xuất hiện và giải quyết những gì cô cần. Hoặc cũng có thể là vì tình anh em giữa hai người không phải đơn thuần muốn từ là từ được. Cô thở dài, hơi cảm thấy chẳng ra làm sao nhưng đâu đó trong lòng vẫn cảm thấy thật nhẹ nhõm khi có thể quay lại quãng thời gian như ngày trước.
“Hôm qua anh đi gặp Quách Thừa Tuyên nhưng chẳng nói với em tiếng nào cả. Em đang không biết mình nên làm gì để hỏi tội anh đây, khi mà anh dám không thông qua em đã lại đi kể chuyện của em cho người khác như thế.”
Kỷ Thương vội nhắn lại ngay, chắc là anh đang rảnh tay:
“Quách Thừa Tuyên đã nói với em rồi sao? Em có giận anh ta không thế? Haiz, anh cũng hơi khó xử vì chuyện này, cũng đã cân nhắc không biết có nên nói hay không nhưng rồi anh vẫn nói. Có lẽ vì anh vẫn chưa có đủ quyền hạn để có thể bảo vệ em, chúng ta cần Quách Thừa Tuyên trong chuyện này đó A Tuyết.
Cô bật cười, có phải Kỷ Thương vì chỉ đọc tin nhắn nên hiểu nhầm cô đang giận anh thật hay không đây?
“Em đùa anh thôi. Em không để bụng chuyện này đâu nhưng nếu là ngày trước thì anh sẽ chết dưới tay em rồi đấy. Chẳng sao cả, em đã suy nghĩ rồi, để Quách Thừa Tuyên biết chuyện cũng chẳng có phải điều gì quá to tát. Em đã rất sốc khi biết rằng anh ấy đã thông qua anh mà biết chuyện nhưng rồi cũng chẳng thay đổi được gì cả. Chuyện đó cũng chỉ là chuyện đó, để cho anh ấy biết có khi lại tốt hơn thôi.”
Kỷ Thương cũng khẽ thờ phào. Chỉ cần Diệp Liên Tuyết không giận là được rồi. Xem ra Quách Thừa Tuyên cũng cao tay hẳn, để một người như cô tin tưởng hắn thì thực sự đến cả Kỷ Thương anh cũng phải nể nang ít nhiều.
“Em không giận là được rồi. Nhưng Mạc Tử Duy từ hôm đó đến nay không có liên lạc gì với em chứ? Ý anh là sau khi cậu ta cố tình gặp em ở siêu thị.”
Ái chà! Dường như cuộc hẹn ngày hôm qua của Quách Thừa Tuyên và Kỷ Thương không chỉ đơn thuần là gặp mặt thảo luận mà còn là cuộc gặp để trao đổi thông tin nhỉ? Diệp Liên Tuyết cười cười, cô không để bụng chuyện này, nhưng lại khá bất ngờ khi thấy hai người bọn họ ngày trước còn nhìn nhau tóe lửa bây giờ lại có thể nói chuyện nhiều đến như thế.
“Không có đâu. Mà nếu có thì em nghĩ mình cũng chẳng cần phải sợ làm gì. Em chỉ muốn biết mục đích của anh ta mà thôi, còn lại anh ta có làm gì em đi nữa em cũng chẳng phải sợ.”
“Nói được câu này là anh yên tâm rồi. Anh bận một chút việc, tạm biệt em nhé. Có vẻ như vụ kiện lần trước chúng ta nhờ đến A Thành sắp sửa ra hầu tòa rồi. A Thành vừa gọi điện thoại cho anh đây.”
Nhắc đến vụ kiện này Diệp Liên Tuyết mới mơ hồ nghĩ về Bạch Ly. Thời gian qua cô ta bị cấm túc hẳn ở Bạch gia, chắc là cũng đang sứt đầu mẻ trán để tìm luật sư bào chữa rồi. Kể ra thì người anh trai nào của cô cũng thật là lợi hại, có thể ngang nhiên đại sát tứ phương như thế thì người em gái như cô chẳng phải lo nghĩ gì thêm.
Diệp Liên Tuyết làm một phần sandwich kẹp cho bữa trưa ở nhà một mình. Cô dần quen với nơi này, với những bữa cơm mà cô toàn quyền quyết định. Tối nay có khi cô lại nhờ Phó Duật đi siêu thị hoặc hẹn anh ta cùng đi để chuẩn bị cho bữa tối trước khi Quách Thừa Tuyên về nhà. Chưa bao giờ cô nghĩ rằng mình sẽ sống một cách bình dị như thế, cho đến bây giờ.
Điều này cũng không hẳn là quá tệ! Chí ít thì cô vẫn đang được tự do mặc dù trong khuôn khổ mà thôi.
Điện thoại lại thông báo tin nhắn đến, chắc chắn không phải là Kỷ Thương, mà Diệp Liên Tuyết cũng bình tĩnh đến lạ. Không nằm ngoài dự đoán, lại là Mạc Tử Duy.
Gã ta phiền phức nhưng cô chưa từng có ý định sẽ chặn số của gã. Cái tên này một khi đã muốn thì cô có chạy đằng trời gã cũng sẽ tìm được mà thôi. Thế thì cô cứ đứng yên một chỗ, phí hoài sức lực để chạy khỏi gã làm gì?
“Em thực sự không cần đến tôi sao? Nếu em muốn giải quyết chuyện bức ảnh đó, có thể tìm đến tôi.”
Diệp Liên Tuyết cười khẩy. Mạc Tử Duy vẫn đang cho rằng cô vẫn lao đao vì chuyện bức ảnh kia sao? Gã vẫn như năm nào, nghĩ rằng một chuyện đánh động được đến tâm can cô là có thể từ đó bắt thóp được cô? Đúng thật là tư tưởng lỗi thời!
“Không cần lắm đâu. Anh có ý đồ gì thì cứ nói một thể đi… Tôi không có ngại anh lắm, chỉ cần xong chuyện này đừng bao giờ tìm tôi nữa là được.”