“Nhưng mà bây giờ tốt rồi, thiếu gia cho phép em nuôi chúng nó nên không có vấn đề gì rồi.” Viên Cổn Cổn nhìn Mạnh Ký Dao cười vui vẻ.
“Đúng vậy a. . . . . . Thiếu gia đối với em thật tốt.” Mạnh Ký Dao nhìn về phía trước, trong giọng nói phảng phất như từ xa truyền đến, nghe qua có chút khó chịu.
“Tốt? Anh ấy thường xuyên đánh em còn khen tốt?” Viên Cổn Cổn ngẩng đầu nhìn cửa sổ sát đất trong phòng sách của người nào đó, có chút không vui thì thào nói.
Đột nhiên bước chân của Mạnh Ký Dao không vững, cả người ngã về phía Viên Cổn Cổn đang đi bên mép hồ bơi, Viên Cổn Cổn hét một tiếng theo bản năng, liền ‘bùm’ một tiếng rơi vào hồ bơi.
Mạnh Ký Dao té lăn trên đất, lẳng lặng nhìn Viên Cổn Cổn giãy dụa trong hồ bơi.
“A. . . . . . Chị Ký Dao. . . . . . Em. . . . . . Ư. . . . . . Không biết bơi. . . . . .Ư. . . . . .” Viên Cổn Cổn ra sức giãy dụa , nhưng tình huống rơi xuống nước không hề có phòng bị kia, đừng nói là một người không biết bơi, cho dù là một người bơi giỏi cũng khó tránh sẽ hoảng sợ.
Mạnh Ký Dao nhìn nước xanh ngập nước qua đầu cô, động tác giãy dụa của cô cũng càng ngày càng yếu. . . . . . Mà cô ta chỉ lẳng lặng nhìn, mặt không chút biểu cảm.
Viên Cổn Cổn cảm giác được nước lạnh lẽo chui vào lỗ tai, cái mũi, khoang miệng, vào mắt không chút thương tiếc, cái loại cảm giác này thật đáng sợ, vô cùng đáng sợ, cô cố gắng muốn đứng lên nhưng không được, căn bản là đứng không tới, chỉ có thể một lần lại một lần biến mất trong nước màu xanh, tùy ý chúng nó cắn cô.
Đúng lúc này, đột nhiên Mạnh Ký Dao hét lên”A! ! ! Cứu mạng, Cổn Cổn rơi xuống nước rồi ! Cứu mạng! ! !”
Tiếp đó, Viên Cổn Cổn mơ màng cảm giác được có người ôm cô vào lòng, để cô nằm ngang trên mặt đất.
“Cổn Cổn? Cổn Cổn?” Á Tư vỗ nhẹ mặt của Viên Cổn Cổn, có chút sốt ruột gọi nhỏ.
Viên Cổn Cổn có thể nghe được tiếng của anh ta, nhưng không cách nào đáp lại.
Á Tư thấy thế liền xé quần áo dính làn da cô, đè giữ lồng ngực cô theo tiết tấu, thấy cô không phản ứng, nắm mũi cô, kề sát môi cô, bắt đầu hô hấp nhân tạo, qua lại vài chục cái, lại đè giữ lồng ngực cô theo tiết tấu. . . . . . Đột nhiên, miệng của Viên Cổn Cổn phun ra từng ngụm nước.
Edit : babynhox – DĐLQĐ
Viên Cổn Cổn có lại ý thức bắt đầu ho khan, mở đôi mắt to mê mang nhìn người trước mắt, nhỏ giọng khóc nức nở “Anh Á. . . . . . Hu hu. . . . . .”
Á Tư đỡ cô dậy, để cô tựa vào trong lòng anh ta, nhỏ giọng an ủi”Đừng sợ, không có việc gì, Cổn Cổn đừng sợ.”
Viên Cổn Cổn nắm chặt quần áo của anh ta thút thít, cả người phát run.
“Cổn Cổn, em không sao chứ? Em làm chị sợ muốn chết, thực xin lỗi, đều là chị không tốt, em không sao chứ?” Khuôn mặt Mạnh Ký Dao đầy nước mắt nhỏ giọng hỏi, bộ dáng rất yếu ớt vừa thấy đã thương.
Viên Cổn Cổn nhìn nhìn cô ta, càng dựa sát vào người Á Tư hơn.
“Cổn Cổn thực xin lỗi, em đánh chị đi, đều tại chị, chị không phải cố ý , chị thật sự không cố ý .” Mạnh Ký Dao khóc lóc, giơ tay hung hăng tát một cái lên mặt mình.
“Chị Ký Dao, đừng như vậy. . . . . .” Viên Cổn Cổn đưa tay ngăn cản cô ta vung tay đánh lên mặt mình cái thứ hai.
“Đây là có chuyện gì?” Một câu lạnh như băng truyền đến, Hắc Viêm Triệt lạnh lùng nhìn cơm nắm và Á Tư chật vật quần áo không ngay ngắn ở trước mắt.
Viên Cổn Cổn nhìn về phía phát ra tiếng, chỉ thấy gương mặt lạnh lùng của Hắc Viêm Triệt đang lẳng lặng nhìn cô, phía sau còn có Nhã Tư đi theo, theo bản năng giang hai tay ra, làm một cái động tác cô thường làm với Na Tịch Thịnh Duệ, khóc to gọi “Thiếu gia. . . . . . Hu hu”
Hắc Viêm Triệt nhìn bộ dáng yếu ớt của cô, bởi vì hai tay mở ra, áo lót trắng bao lấy nơi tròn trịa mềm mại kia cứ như vậy hiện ra ở trước mắt mọi người, nhỏ giọng mắng một tiếng, cởi áo khoác của mình trùm lên da thịt bị lộ ra của cô, xoay người ôm lấy cô từ trong lòng Á Tư.
Viên Cổn Cổn ôm sát cổ của anh, lớn tiếng khóc”Thiếu gia. . . . . . Hu hu. . . . . . Thiếu gia.”
Hắc Viêm Triệt không tự giác mà vỗ nhẹ lưng của cô, mắt lạnh nhìn nhìn Á Tư và Mạnh Ký Dao bên cạnh, ôm Viên Cổn Cổn cả người ướt đẫm đi vào phòng.
Edit : babynhox – DĐLQĐ
Không biết từ đâu mà Nhã Tư cầm cái khăn tắm, tiện tay ném cho Á Tư.
Á Tư đứng lên, dùng khăn tắm lau thân thể, nhìn nhìn Mạnh Ký Dạo ngồi trên mặt đất nỉ non, lại nhìn nhìn Nhã Tư cũng đang nhìn cô ta, nhỏ giọng nói “Đi thôi.” Nói xong đi vào phòng.
Nhã Tư nhìn bộ dáng điềm đạm đáng yêu của Mạnh Ký Dao, không nói chuyện, đi theo sau Á Tư rời khỏi.
Chờ tất cả mọi người đi, Mạnh Ký Dao ngồi trên mặt đất lau nước mắt, nhìn về phía nước xanh trong hồ bơi, nắm chặt hai đấm, móng tay rơi vào đâm vào trong thịt. . . . . .
“Vú Bạch!” Hắc Viêm Triệt ôm Viên Cổn Cổn đi vào phòng khách, gọi Bạch quản gia.
Chỉ chốc lát sau, Bạch quản gia xuất hiện trước mặt anh, nhìn nhìn Viên Cổn Cổn chật vật, vẻ mặt luôn không có biểu cảm lại có một tia rạn nứt “Thiếu gia.”
“Dẫn cô ấy đi tắm.” Hắc Viêm Triệt muốn đặt Viên Cổn Cổn ở trên đất, ai ngờ cô liều chết ôm cổ của anh, chết sống cũng không buông tay, miệng còn khóc la “Tôi không đi, tôi không tắm.”
“Buông tay, Tiểu Bàn.” Hắc Viêm Triệt muốn tách tay cô ra, lại sợ làm cô đau.
“Tôi không buông, tôi không đi, hu hu, tôi không muốn đi.” Viên Cổn Cổn dùng sức lắc lắc đầu, gắt gao ôm Hắc Viêm Triệt.
Hắc Viêm Triệt nhíu mày, nhìn cả người cô ướt sũng còn đang run rẩy, trên mặt còn có dấu vết không rõ là nước mắt hay là nước, ôm cô đi vào phòng, vú Bạch theo sát phía sau.
Trong phòng.
“Xuống dưới, đi tắm.” Hắc Viêm Triệt kiềm chế nóng nảy của mình, dùng giọng nói mềm mại chưa từng có, nhỏ giọng nói.
“Không. . . . . .” Viên Cổn Cổn ôm chặt lấy anh, nhất định không chịu buông tay.
“Cổn Cổn ngoan, vú Bạch dẫn con đi tắm.” Bạch quản gia nhỏ giọng dụ dỗ đến, vỗ nhẹ lưng cô an ủi.
“Không. . . . . .” Viên Cổn Cổn dùng sức lắc lắc đầu.
“Xuống dưới, không xuống thì tôi sẽ tắm cho em.” Hắc Viêm Triệt nhếch mày kiếm, trầm giọng nói.
Viên Cổn Cổn ngẩn người, cuối cùng cũng buông lỏng tay khỏi cổ của anh, để anh đặt cô xuống mặt đất.
“Đến đây, Cổn Cổn, con xem cả người con ướt đẫm sẽ bị bệnh đấy.” Bạch quản gia dắt tay cô dẫn vào phòng tắm.
Viên Cổn Cổn kéo lấy quần áo Hắc Viêm Triệt, vẫn không muốn đi.
Hắc Viêm Triệt kéo tay cô ra, xoay người đi ra ngoài.
“Vú Bạch. . . . . .” Hốc mắt của Viên Cổn Cổn hồng hồng, nhỏ giọng gọi.
“Ở đây, đừng khóc đừng khóc, đừng sợ.” Bạch quản gia sờ sờ đầu ướt sũng của cô, vừa nói vừa dẫn cô vào phòng tắm. . . . . .
Phòng sách.
“Sao lại thế này?” Hắc Viêm Triệt thay một bộ quần áo sạch sẽ ngồi trên ghế xoay, đôi mắt tím nhìn Á Tư không chớp mắt.
“Tôi cũng không biết, tôi và Nhã Tư từ công ty trở về, đi ngang qua hồ bơi, thấy có cô gái ngã trên đất hét to cứu mạng, nói là Cổn Cổn rơi xuống nước, tôi để Nhã Tư đi báo với chủ nhân, sau đó cứu Cổn Cổn lên, chính là như vậy.” Á Tư dùng vẻ mặt tôi cũng rất mờ mịt nhìn Hắc Viêm Triệt.
“Quần áo của cô ấy là anh xé?” Hắc Viêm Triệt lạnh giọng nói.
“Đúng vậy.” Á Tư gật gật đầu.
“Hô hấp nhân tạo là anh làm?” Hắc Viêm Triệt tiếp tục hỏi, giọng điệu lạnh đến đáng sợ.
“Đúng vậy.” Á Tư vẫn rất thành thật gật gật đầu.
Hắc Viêm Triệt nhìn nhìn anh ta, đứng dậy đi ra khỏi phòng sách. . . . . . ‘Phanh’ sau đó truyền ra một tiếng nổ. . . . . .
Á Tư nhìn nhìn cánh cửa gỗ hồng, cười nhẹ nhìn Nhã Tư “Chủ nhân đúng là chủ nhân, sức phá hoại đúng là manh, từ lúc Cổn Cổn đến đây, đây là cánh cửa thứ hai chịu nổi khổ tàn phá đấy.”
Nhã Tư dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn nhìn anh ta, nhàn nhạt nói “Anh đi đổi cửa!”
“Ha ha, được, thế giới này làm người tốt thật sự rất khó a. . . . . .” Á Tư cười khẽ, đi ra khỏi phòng sách.
Nhã Tư nhìn nhìn bóng lưng của anh ta, hừ lạnh một tiếng cũng đi ra ngoài.
Viên Cổn Cổn tắm sạch sẽ, thay một bộ váy ngủ tay phồng đáng yêu, tựa vào đầu giường im lặng không hé răng, đôi mắt hồng hồng, giống như con thỏ trắng nhỏ.
Cửa mở ra, Hắc Viêm Triệt nhìn nhìn bộ dáng đáng thương tội nghiệp của cô, nhỏ giọng nói với Bạch quản gia ngồi bên mép giường của cô “Vú Bạch, người đi ra ngoài đi.”
Bạch quản gia đứng lên, hành lễ, đi ra ngoài.
Viên Cổn Cổn nhìn nhìn anh, cúi đầu không nói gì.
Hắc Viêm Triệt ngồi vào bên giường, lạnh giọng nói “Lấy một cái đồng hồ mà em lấy đến rơi vào trong hồ bơi, thiếu chút nữa chết chìm, em cũng coi như có bản lĩnh rồi.”
Viên Cổn Cổn cúi đầu, cắn chặt môi dưới không hé răng.
“Nghe nói người mập có sức nổi rất lớn, không dễ dàng bị chìm trong nước, xem ra. . . . . .”
“Tôi ngoại lệ. . . . . .” Viên Cổn Cổn không chút suy nghĩ tiếp lời nói của người nào đó.
“Tốt lắm, tự biết rõ ràng.” Hắc Viêm Triệt giật giật khóe miệng, nhìn nhìn sữa nóng trên đầu giường.
Viên Cổn Cổn lau nước mắt rơi xuống, không một tiếng động.
Hắc Viêm Triệt nâng mặt cô lên, lạnh giọng nói “Em ngoài khóc thì còn có thể làm gì?”
Viên Cổn Cổn nhìn anh, không nói gì.
Hắc Viêm Triệt cầm lấy ly sữa ở đầu giường, bỏ vào trong tay cô, nhàn nhạt nói “Uống hết.”
Viên Cổn Cổn cầm lấy ly thủy tinh đưa đến bên miệng, ngoan ngoãn uống, ùng ục ùng ục uống ngược đáy lên trời, sau đó đưa ly thủy tinh không cho Hắc Viêm Triệt.
Hắc Viêm Triệt nhận lấy ly thủy tinh để trên đầu giường, nhìn nhìn một vòng vết sữa đọng buồn cười trên môi cô, nhớ tới chuyện lần trước. . . . .”Sao không liếm?”
Viên Cổn Cổn ngẩn người “Anh không giúp tôi lau miệng sao?”
“Cái gì?” Hắc Viêm Triệt nhếch mày kiếm, không xác định mình đã nghe được cái gì, cô coi anh là cái gì hả ? Rốt cuộc thì ai là người hầu?
Viên Cổn Cổn vươn đầu lưỡi, liếm vết sữa đọng vào trong miệng, cái người này chính là kỳ quái như vậy, lần trước lúc cô liếm thì dường như là anh không vui, lần này cô để cho anh lau, anh vẫn không vui. . . . . .
Hắc Viêm Triệt đứng dậy đi đến bàn cách đó không xa, rút một tờ khăn giấy, sau đó ngồi xuống lại, thô lỗ lau miệng của cô.
Viên Cổn Cổn nhăn mày, bởi vì anh thô lỗ.
“Nói, sao em lại làm mình rơi vào trong nước .” Hắc Viêm Triệt tiện tay ném đi, khăn giấy đi đúng vào trong thùng rác mèo Katy nhỏ.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!