Rất nhanh Lý Phàm và Diệp Thấm bị đuổi ra ngoài, buổi tiệc tiếp tục tổ chức.
Hứa Như lúc này mới nhớ tới, mình lại không mang quà cho ông.
Cô bất giác nhìn Lý Thế Nhiên.
Anh sớm đã biết cô nghĩ gì, dặn dò Cao Bân tới.
“Bộ tranh chữ này, đợi lát nữa em đi tặng ông.”
“Nhưng mà, đây là quà anh chuẩn bị.” Hứa Như nhíu mày.
“Của anh chính là của em.”
“Vậy không được.” Hứa Như kiên trì cự tuyệt.
Nhưng mắt thấy Lý Thành đi tới, Lý Thế Nhiên đã đưa tranh chữ sang: “Ông, quà sinh nhật cháu và Hứa Như tặng ông, chúc ông sinh nhật vui vẻ.”
Sắc mặt Lý Thành vốn căng cứng cuối cùng thả lỏng không ít, từ ái nhìn Hứa Như: “Đứa bé ngoan, con có lòng rồi.”
Ý cười trên mặt Hứa Như cứng ngắc.
Lý Thế Nhiên đã mở miệng rồi, cô cũng không tiện phản bác.
“Ông, sinh nhật vui vẻ.” Hứa Như lộ ra nụ cười.
“Được, mặc dù cháu không phải cháu dâu ông, nhưng sau này, vẫn có thể đến thăm ông nhiều hơn, ông rất nhớ cháu.”
“Ông muốn gặp Hứa Như, cháu sẽ dẫn cô ấy tới.” Lý Thế Nhiên tiếp lời.
Nghe vậy, Hứa Như bất giác trừng mắt Lý Thế Nhiên.
Đã nói sau này ai cũng không can thiệp vào chuyện của đối phương đâu…
Lý Thành sảng khoái cười to: “Không được lừa ông.”
Thấy Lý Thành đi nói chuyện với khách khứa khác, Hứa Như lúc này mới đè thấp giọng hỏi: “Lý Thế Nhiên, anh thật quá đáng.”
“Sao vậy?” Người đàn ông nhướn mày.
“Chúng ta đã nói rồi, không can thiệp vào cuộc sống của đối phương nữa.”
“Em nhẫn tâm cự tuyệt ông?” Lý Thế Nhiên nhìn cô.
Hứa Như im lặng, quả thực là…không nhẫn tâm.
Nhưng cô cũng biết, sau này cũng sẽ không tới nữa.
“Thế Nhiên, chúc mừng cậu.” Bên cạnh bỗng nhiên vang lên giọng của Lý Hằng.
Lý Thế Nhiên đạm mạc ngước mắt, không cụng ly với anh ta.
Lý Hằng rõ ràng cũng quen rồi: “Mấy loại thuốc mới của Lý thị gần đây phản ứng không tệ, xem ra, cổ đông sẽ rất hài lòng.”
“Vậy sao? Chẳng lẽ họ luôn không hài lòng với tôi?” Lý Thế Nhiên nhướn mày.
“Đương nhiên không phải, chỉ là cậu cũng biết khoảng thời gian này Lý thị liên tục rơi vào nguy cấp, mọi người cũng không thể ngồi yên chờ chết…”
“Mệt không?” Lý Thế Nhiên lại không để ý Lý Hằng nữa, thậm chí là hoàn toàn phớt lờ anh ta.
Hứa Như sững sốt, gật đầu.
Cô mang giày cao gót, rất không quen.
“Vậy thì quay về.” Nói xong, ôm cô rời đi trước mặt Lý Hằng.
Sắc mặt Lý Hằng trầm xuống, từ đầu tới cuối luôn tức giận sự xem nhẹ của Lý Thế Nhiên.
Nhưng lại không thể làm gì!
Hứa Như nhìn người đàn ông bên cạnh sắc mặt căng thẳng, lời của Lý Hằng ban nãy cô cũng nghe thấy.
Gần đây Lý thị đứng trong cục diện phục hồi, vừa nãy không ít người tới chúc mừng Lý Thế Nhiên, đối với anh cũng càng thêm khâm phục.
Mà gần đây, công ty xảy ra vấn đề lại là Tần thị thu mua loạt thuốc bán chạy của Lý thị, bao gồm công ty mẹ Kỳ thị, tình huống gần đây đều không tốt lắm.
Lý Thế Nhiên có phải sớm đã mưu đồ như vậy?
Nghĩ tới đây, Hứa Như lại có chút kinh sợ.
Cô cho rằng năng lực của Lý Thế Nhiên đều nằm trong việc chữa bệnh cứu người, nhưng trên thương trường, anh cũng đủ bày mưu nghĩ kế.
Nhưng tại sao anh muốn làm vậy?
Nếu phản ứng đối với những loại thuốc mới này của Lý thị không tốt, tình thế của Lý thị tất sẽ rơi vào cục diện càng gian nan.
Anh đang đặt cược.
Hơn nữa rõ ràng sau khi Tần thị thu mua thuốc của Lý thị, không tăng cường cảnh giác, mới sẽ dẫn tới bây giờ hoàn toàn mất đi toàn bộ thị trường.
Lý Thế Nhiên xem như còn có nhân tính.
“Đang nghĩ gì?” Thấy Hứa Như xuất thần, Lý Thế Nhiên nhíu mày, xoay mặt cô sang.
“Có phải anh sớm đã tính toán mấy loại thuốc mới này của Lý thị sẽ chiếm hữu cả thị trường phạm vi lớn, mục đích là vì ép buộc Tần thị?” Hứa Như nhìn anh.
Cô trước đây từng cho rằng Lý Thế Nhiên và Tần Nhi có quan hệ không tầm thường, nhưng bây giờ, động cơ của anh như là đang nhắm vào Tần Nhi.
“Tần thị vốn chỉ là ngụy trang, người anh nhắm vào trước giờ đều là Kỳ thị.”
Nhưng nền móng Kỳ thị quá kiên cố, cho nên phải tiến hành từng bước.
“Đang quan tâm anh?” Lý Thế Nhiên nhướn mày.
“Nào có.”
“Vậy theo dõi chuyện của Lý thị, em nói không phải vì anh, anh không tin.” Giọng điệu Lý Thế Nhiên có vài phần kiêu ngạo và thỏa mãn.
Hứa Như rũ mắt, cảm giác tâm sự bị nhìn thấu không tốt lắm…
Cô quả thực bất giác theo dõi, thậm chí còn rất lo lắng.
…
Về tới trường học, Hứa Như kêu Lý Thế Nhiên dừng xe bên ngoài.
“Hứa Như, em thật sự nhẫn tâm, muốn vạch rõ quan hệ với anh? Hử?” Trước khi xuống xe, Lý Thế Nhiên giữ chặt cánh tay cô.
Chỉ cần khẽ dùng sức, cô liền có thể ngã vào lòng anh.
Anh đang khống chế.
Nghe vậy, cảm xúc của Hứa Như che giấu rất tốt, nhàn nhạt nói: “Không cần nhẫn tâm, quan hệ trước đây của chúng ta vốn chính là không bình thường, bây giờ chỉ là quay về quỹ đạo bình thường mà thôi.”
Dứt lời, cô đẩy Lý Thế Nhiên ra.
Ánh mắt người đàn ông dần trở nên thâm trầm, lạnh lẽo.
Cho tới khi tiếng chuông điện thoại vang lên, Lý Thế Nhiên mới thu hồi ánh mắt.
“Tổng giám đốc Lý, đại hội cổ đông ngày mai là vào mười giờ sáng.”
“Ừ, giá cổ phiếu của Kỳ thị tiếp tục ép xuống.” Anh trầm giọng nói.
Về tới ký túc xá, Hứa Như thay lễ phục ra, ngẫm nghĩ, lại lấy ra một tấm thẻ ngân hàng.
Phí sinh hoạt hiện tại của cô đều là dùng tiền tiết kiệm, nhưng cũng chỉ mấy chục triệu.
Đồ cổ hôm nay Lý Thế Nhiên tặng ông, ít nhất cũng phải tới ba tỷ…
Cô không muốn thiếu anh.
“Hứa Như, cậu đang làm gì?” Lăng Diệu tắm xong bước ra, thấy dáng vẻ Hứa Như cầm thẻ hình như rất phiền não.
“Ồ, hôm nay Lý Thế Nhiên giúp mình tặng phần quà cho ông, mình muốn trả tiền cho anh ta.”
“Vậy thì trả đi, nhưng mình chắc trăm phần trăm Lý Thế Nhiên sẽ không nhận.”
Hứa Như nhíu mày.
“Cậu còn phiền cái gì?”
“Không có, hình như mình không có nhiều tiền như vậy.” Mặc dù cô bây giờ là thiên kim tiểu thư của nhà họ Lâm, trước đây Lâm Vy từng đưa thẻ ngân hàng cho cô, nhưng tiền trong đó cô trước giờ chưa từng động vào, cũng không muốn động vào.
Lăng Diệu “phì” cười: “Cậu muốn cười chết mình rồi, ông ngoại cậu để lại tài sản cho cậu, lên tới chục ngàn tỷ.”
Hứa Như im lặng, ông ngoại toàn để lại cho cô bất động sản, mà những thứ khác cô có thể kế thừa, đã chuyển hết cho cơ quan từ thiện rồi.
“Cậu thật sự không có à? Hứa Như, cậu thật sự muốn cười chết mình rồi, cậu còn thiếu bao nhiêu tiền?” Lăng Diệu che hông, nhìn Hứa Như dáng vẻ khó xử, cười đến sắp ngồi xổm xuống.
Cô ta sợ là quen tiểu thư giả đi…
“Chỉ một bộ tranh chữ thời nhà Thanh, mình đoán có thể ba tỷ.”
“Vậy bỏ đi, Lý Thế Nhiên không thiếu chút tiền đó, cậu lại không có.” Lăng Diệu an ủi vỗ vỗ vai cô.
Hứa Như rũ mắt, hình như cũng chỉ có thể như vậy…
Nhưng lễ phục trên người cô vẫn phải gửi cho anh.
Lăng Diệu không nhịn được trêu chọc cô: “Hứa Như, mình cảm thấy Lý Thế Nhiên vẫn là nhớ mãi không quên cậu.”