Hứa Như đi men theo con đường vào, trong đầu không ngừng lặp lại lời ông ngoại nói khi nãy, tin tức này với cô mà nói là quá chấn động.
Cô không dám tin.
Chiếc xe Maybach quen thuộc từ từ dừng lại, Lý Thế Nhiên bước xuống xe.
Anh cầm lấy cổ tay Hứa Như, ôm chặt cô vào lòng.
“Bà Lý.”
Hứa Như rũ mắt, sắc mặt tái nhợt.
Được ôm vào trong xe cô mới lấy lại tinh thần.
“Em muốn biết, rốt cuộc em là ai…” Cô nỉ non.
“Em là bà Lý, Hứa Như, em là người của nhà họ Lý anh.” Lý Thế Nhiên cầm tay cô rất chặt.
Vẻ căng thẳng lướt qua đáy mắt anh.
Hứa Như lại lắc đầu, đẩy Lý Thế Nhiên ra.
“Không phải…”
Lúc này cô đang rất luống cuống, nhìn Lý Thế Nhiên nói: “Em muốn tới nhà họ Kỳ một chuyến.”
Nhưng Lý Thế Nhiên lại không đưa cô tới đó mà về thẳng vịnh nhà họ Lý.
Hứa Như mờ mịt nhìn anh.
“Về nghỉ ngơi trước đã, đợi cảm xúc của em ổn định lại rồi anh đưa em tới nhà họ Kỳ.” Lý Thế Nhiên trầm giọng nói.
Hứa Như gật đầu, bây giờ lòng cô rối bời, sợ rằng nhìn thấy Lâm Vy cũng không biết nói gì.
Tắm rửa xong nằm lên giường, Hứa Như nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên hình ảnh khi còn bé.
“Ba, hôm nay con nhìn thấy một bạn nam rất đẹp trai, chúng ta có thể đưa bạn ấy về nhà không…”
“Ba có một nhóc quỷ phá phách là con ở bên là đủ rồi…”
“Nhưng cậu ấy thật sự rất đẹp trai, nhưng tính cách lại hơi khép kín, mãi vẫn không có gia đình nào nhận nuôi cậu ấy.”
“Chuyện của người khác, con đừng quan tâm, chúng ta về nhà thôi…”
“…”
Hứa Như bỗng mở mắt, cô đã không còn nhớ diện mạo của cậu bé kia nữa, nhưng rất nhiều năm sau đó cô vẫn lo lắng cho cậu.
Lắc đầu, lúc này Hứa Như đã tỉnh táo hơn một chút, cô cầm điện thoại lên mới phát hiện có vài cuộc gọi nhỡ.
Là ông ngoại.
Hứa Như gọi lại cho ông.
“Hôm nay là ông ngoại quá đường đột.” Giọng nói già nua của Lâm Tung vang lên: “Hứa Như, thời gian của ông ngoại không còn nhiều nữa, ông muốn cháu đến chơi với ông nhiều hơn.”
Hứa Như cụp mắt, bả vai khẽ run.
Mặc dù ban đầu cô vị Lâm Vy vứt bỏ cũng có liên quan đến ông ngoại, nhưng cô lại không thể giận ông.
Chuyện quá khứ đã không còn quan trọng nữa rồi.
“Được ạ.”
“Vậy ngày mai ông cho người đi đón cháu.”
Cúp điện thoại, Hứa Như ngước mắt thì thấy Lý Thế Nhiên vừa tắm xong đi ra.
“Ông ngoại em…” Giọng Hứa Như hơi run: “Ngày mai em muốn xin nghỉ để đi thăm ông.”
“Ừm, anh đi cùng em.”
Hứa Như lắc đầu, cô không muốn anh bị dây dưa vào.
“Em tự đi là được rồi.” Cô nhẹ giọng đáp.
“Bà Lý, anh là chồng em, em hãy tin anh.” Giọng Lý Thế Nhiên lạnh đi vài phần.
“Cho em chút không gian được không?” Hứa Như kiên quyết lắc đầu.
Lý Thế Nhiên không nói gì mà xoay người đi về phía phòng làm việc.
Hứa Như biết, anh giận rồi.
Nhưng bây giờ đầu cô rối bời, cô chỉ muốn ở một mình.
Khi đi ngủ, vị trí bên cạnh vẫn trống.
Trong phòng làm việc, Lý Thế Nhiên cũng không điều tra được bất kỳ tư liệu gì về nhà họ Lâm.
Nhưng trong tay Lâm Vy nắm giữ một chút tài sản, căn cứ từ manh mối này điều tra ngược lại thì có chút thu hoạch.
Nhà họ Lâm ở châu Âu…
Anh híp mắt, ý lạnh lan ra đáy mắt.
Trở lại phòng ngủ, Hứa Như gần như nằm sát mép giường, điều hoà rất lạnh nhưng chăn lại bị cô đá ra.
Lý Thế Nhiên ôm lấy cơ thể mảnh mai của cô, nhiệt độ trên người Hứa Như khiến sắc mặt anh thay đổi.
Đưa tay sờ lên trán cô, nhiệt độ cực kỳ nóng.
“Bà Lý!”
Anh lập tức gọi bác sĩ tư nhân tới, Hứa Như mơ mơ màng màng mở mắt.
Cô sao thế…
Nóng quá, cô giật mạnh áo ngủ trên người ra.
Lý Thế Nhiên giữ tay cô lại, thấp giọng quát: “Đừng cử động lung tung!”
Cô không biết lúc này mình mê người thế nào sao?!
Hứa Như từ từ mở mắt, đập vào mắt là vẻ lo lắng của Lý Thế Nhiên.
Hình như cô bị sốt rồi…
Bác sĩ tư nhân tới rất nhanh, Hứa Như chỉ bị sốt nhẹ, không có gì đáng ngại.
Hứa Như nằm trên giường, nhìn bóng dáng bận rộn tất bật của Lý Thế Nhiên.
Vừa nãy bác sĩ kê thuốc bắc, Lý Thế Nhiên đang tự mình sắc thuốc cho cô.
Mùi vị đắng chát bay lên, Hứa Như lập tức rúc đầu vào chăn.
“Không uống, em buồn ngủ!”
Từ nhỏ cô đã ghét nhất uống thuốc bắc…
“Ngày mai không muốn đi nữa à?” Lý Thế Nhiên nghiêm mặt.
Hứa Như cắn môi, khó chịu nhíu chặt lông mày.
Vẫn không có động tĩnh gì như cũ.
Lý Thế Nhiên đưa tay kéo chăn ra.
“Bà Lý, muốn anh đút cho em hử?” Lý Thế Nhiên lại gần.
Hơi thở nóng rực phả lên mặt Hứa Như, hơi ngứa.
Mặt cô đỏ lên, còn chưa phản ứng lại thì Lý Thế Nhiên đã quay mặt cô lại.
Thấy anh uống thuốc của mình, mắt Hứa Như trợn tròn.
Mà giây tiếp theo, vị thuốc đắng chát được anh dùng một nụ hôn đưa vào miệng cô.
Hứa Như: …
Cảm giác tê dại lan ra từ giữa răng và môi, rõ ràng thuốc rất đắng nhưng dường như cô lại nếm ra có vị ngọt.
Lý Thế Nhiên đút cho cô từng ngụm, cuối cùng Hứa Như cũng không chịu được nữa.
Cô ngăn động tác anh lại, cầm lấy bát thuốc.
“Em tự uống!”
Lý Thế Nhiên hài lòng cong môi lên: “Ngoan.”
Uống thuốc xong, Lý Thế Nhiên lại như làm ảo thuật biến ra một viên kẹo, Hứa Như nhìn anh không chớp mắt.
Là kẹo thỏ trắng!
Trong đầu Hứa Như hiện lên một vài ký ức vụn vặt.
“Anh ăn kẹo đi này, đừng không vui nữa.”
“Chỉ có con gái mới ăn kẹo, tôi là con trai!”
“Ăn kẹo thôi mà cũng lắm chuyện, kẹo này ngon lắm đó, không ăn thì thôi.”
Cô vừa bóc vỏ kẹo ra thì đột nhiên người đàn ông đưa tay cướp lại.
Cô nổi giận, kéo lấy anh: “Không phải là anh lừa em bóc vỏ kẹo cho anh đó chứ…”
“…”
“Bà Lý?”
Thấy Hứa Như thất thần, Lý Thế Nhiên lại nhíu mày.
Hứa Như cụp mắt, cười thản nhiên: “Kẹo này lâu lắm rồi không được ăn.”
“Con gái đều thích ăn.” Lý Thế Nhiên nói.
“Ừm, em thích nhất đó.”
Cô chầm chậm bóc vỏ kẹo, nhưng giây tiếp theo Lý Thế Nhiên lại đưa tay ra: “Cho anh nếm thử kẹo mà em thích nhất đi.”
Dứt lời, viên kẹo đã nằm trong miệng anh.
Hứa Như hơi giận, vô thức lấn tới muốn đòi lại kẹo.
Lý Thế Nhiên nhìn thấu ý đồ cô, híp mắt: “Hôn anh đi rồi anh trả kẹo cho em.”
“Lý Thế Nhiên, anh thật đáng ghét!” Hứa Như giận dữ rồi bỗng nhiên lại cứng đờ.
Lý Thế Nhiên trước mắt bỗng chốc như biến thành cậu bé trai trong trí nhớ: Hôn anh đi rồi anh trả kẹo cho em.
Cô lập tức lắc đầu, sao anh ấy có thể là Lý Thế Nhiên được?!
Lý Thế Nhiên là thiên chi kiêu tử, không phải là đứa trẻ bị bỏ rơi trong cô nhi viện.
Đột nhiên trong miệng lại có mùi vị quen thuộc, Lý Thế Nhiên đã trả kẹo cho cô.
Giọng anh trầm thấp: “Anh nếm thử rồi, em ngọt hơn.”
Hứa Như ngước mắt, đáy mắt phản chiếu đôi con ngươi thâm thuý, cực kỳ mê người của Lý Thế Nhiên.
Hấp dẫn khiến cô không kìm được mà trầm luân.