Trong xe, Hứa Như nhìn Lý Thế Nhiên, muốn nói lại thôi.
“Có gì thì nói đi.” Lý Thế Nhiên nhíu mày, giảm tốc độ lái xe lại.
“Em muốn nhờ anh xem giúp em mấy loại thuốc này.” Hứa Như cho anh xem ảnh trong điện thoại.
Đôi mắt sắc bén của Lý Thế Nhiên híp lại: “Của Lâm Vy?”
Hứa Như chậm rãi gật đầu, nhìn vẻ mặt Lý Thế Nhiên không biết anh có giận hay không.
Cô biết Lý Thế Nhiên không thích cô tiếp xúc nhiều với người nhà họ Kỳ, nhưng chuyện này…
“Sức khoẻ bà ấy thế nào?” Giọng Lý Thế Nhiên ấm áp, thản nhiên.
“Suy tim mãn tính, em phát hiện bà Kỳ phát bệnh quá mức kỳ lạ nên muốn tìm hiểu một chút.” Hứa Như giải thích.
Xe con đi vào vịnh nhà họ Lý, Lý Thế Nhiên nhìn bức ảnh, tầm mắt lướt qua nhãn hiệu phía trên.
“Đây là thuốc thông thường, uống thuốc đúng giờ có thể kiểm soát bệnh tình.”
Hứa Như dừng lại, lấy một chiếc túi trong suốt ra, cô lấy được từ trong lọ thuốc của Lâm Vy.
“Vậy anh xem cái này giúp em.”
“Người không biết còn tưởng rằng em là con gái nhà họ Lâm đấy.” Lý Thế Nhiên bỗng nhiên cười một tiếng.
Hứa Như chau mày, được rồi, cô đã nghe ra vị chua trong lời Lý Thế Nhiên.
“Bác sĩ Lý, bà Kỳ đối xử với em rất tốt.” Hứa Như nói.
“Anh đối xử với em không tốt?” Lý Thế Nhiên quay đầu, đôi mắt sáng quắc.
Đáy lòng Hứa Như ấm áp, cô cong môi cười: “Bác sĩ Lý đối xử với em tốt nhất.”
Lý Thế Nhiên giữ lấy gáy cô, khuôn mặt anh tuấn lại gần, ngăn lại hơi thở nóng rực của cô.
Hứa Như thấp giọng hô lên, cả người bị Lý Thế Nhiên đặt dưới thân, trước nay anh vẫn luôn mạnh mẽ, túm lấy cổ tay cô đưa lên trên khiến cô không thể giãy giụa.
Một hồi lâu sau, Hứa Như đã sớm mặt đỏ tai hồng, Lý Thế Nhiên mới hài lòng buông cô ra.
“Được hời rồi, anh có thể tra thuốc giúp em chưa?”
Hứa Như vẫn luôn ghi nhớ.
“Ngày mai đến Lý thị tìm anh.”
Về đến vịnh nhà họ Lý, Lý Thế Nhiên vào phòng làm việc xử lý việc công, Cao Bân đã đợi anh từ lâu.
“Tổng giám đốc Lý, đây là tư liệu lần trước anh bảo tôi điều tra.”
Lý Thế Nhiên mở tài liệu ra, trên đó là toàn bộ tư liệu điều tra được từ khi Hứa Như ra đời.
“Chuyện hai mươi lăm năm trước Lâm Vy sinh non, tôi muốn có bản ghi chép của phòng phẫu thuật khi ấy.”
“Tôi đã biết.”
Khi Cao Bân đi ra thì Hứa Như mang đồ ăn khuya tới.
Bình thường Cao Bân cũng hay tới nên Hứa Như đã sớm quen.
“Trợ lý Cao, anh ăn chút đã rồi đi?” Hứa Như lịch sự hỏi.
“Mợ chủ, tôi phải về rồi, cô để lại cho tổng giám đốc Lý đi ạ.”
Cao Bân nhẹ nhàng gật đầu, trước khi quay người đi, ánh mắt mang theo thâm ý nhìn Hứa Như.
Hứa Như bị anh ta nhìn đến kỳ lạ, trên mặt cô có gì à?
Đứng trước gương nhìn lại phát hiện không có gì khác thường.
Đêm đã khuya, Hứa Như vào phòng làm việc, Lý Thế Nhiên đứng trước cửa sổ sát đất, bóng lưng thon dài.
Cô còn tưởng anh đang xử lý công sự nên không vào làm phiền.
Lý Thế Nhiên có tâm sự?
Hứa Như đứng ở cửa, anh lúc này khiến cô cảm thấy rất xa lạ.
“Lý Thế Nhiên.” Cô gọi anh.
Người đàn ông không quay lại, dường như đang xuất thần.
Hứa Như bước tới, dừng ở vị trí sau lưng anh nửa mét, Lý Thế Nhiên rất cao, khoảng chừng một mét chín, còn cô cao một mét sáu, chỉ đến vai anh.
Cô chủ động ôm eo anh: “Có chuyện gì phiền lòng à?”
Nghiêm túc nghĩ lại, dường như trước nay Lý Thế Nhiên chưa bao giờ tâm sự với cô, cô hoàn toàn không biết anh đang nghĩ gì.
Hai người ở bên nhau, đúng là nhiều lúc rất nóng bỏng, nhưng trở về cuộc sống cũng chỉ là theo như nhu cầu của mỗi bên.
Khoảng cách giữa hai người, rất xa.
Vẻ mất mát nơi đáy mắt Hứa Như không giấu được.
“Chuyện công việc.” Lý Thế Nhiên xoay người, anh đã giấu đi vẻ hung ác nham hiểm nơi đáy mắt.
Hứa Như ngước mắt, biết anh không muốn nói nên cũng không truy hỏi.
Hôm sau, Hứa Như tan làm thìtới Lý thị.
Mặc dù cô tới không nhiều nhưng Lý Thế Nhiên đã dặn trước cô tới không cần thông báo, Hứa Như thuận lợi đi thẳng tới văn phòng ở tầng cao nhất.
Đúng lúc Lê Nhan Vinh vừa đi ra, sắc mặt anh ta rất âm trầm, toàn thân tản ra khí thế lạnh lùng.
Thấy Hứa Như, anh ta dừng bước.
Đôi mắt thâm trầm đó khiến Hứa Như hơi sợ hãi.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Cô cảm thấy Lê Nhan Vinh muốn nói gì đó với mình.
“Tôi không biết Trần Minh Thành đang làm gì, nhưng anh ta vu oan cho Dược Phẩm Thiên Nhất hết lần này đến lần khác, nếu bây giờ tôi là tổng giám đốc của Thiên Nhất, tôi sẽ không nhịn.”
Hứa Như nhíu mày, không hiểu ý Lê Nhan Vinh.
Chẳng mấy chốc anh ta đã đi xa, Hứa Như sững sờ, dừng chân trước cửa văn phòng tổng giám đốc, Cao Bân đi vào thông báo.
Lý Thế Nhiên đang họp, Hứa Như chờ ở bên ngoài, mở điện thoại ra, không ngờ lại thấy tin tức Trần Minh Thành ra khỏi cục cảnh sát.
Hơn nữa, anh ta còn vạch trần trước mặt phóng viên, nửa năm trước mẹ Trần Tâm đột nhiên bị bệnh qua đời là do dùng thuốc của Dược Phẩm Thiên Nhất, bây giờ chuyện này đang trong quá trình điều tra.
Từ khi tin này được truyền ra đến giờ chưa tới nửa tiếng, chẳng trách vừa nãy khi tan làm cô vẫn chưa thấy tin gì.
Cô tỉ mỉ đọc bài báo của phóng viên, Trần Tâm đã qua đời nửa năm nhưng Trần Minh Thành vẫn luôn điều tra nguyên nhân cái chết thật sự của bà, cuối cùng vào một tuần trước, cũng chính là trước khi anh ta bị bắt giữ đã đưa cho cảnh sát chứng cứ mới nhất.
Tay cô run lên, bên tai không ngừng vang lên lời Trần Minh Thành nói lúc trước: “Cô đã hại chết mẹ tôi…”
Thì ra anh ta chưa từng từ bỏ việc điều tra.
Nhưng chuyện này thì có liên quan gì đến Dược Phẩm Thiên Nhất?
Khi ấy Trần Tâm chết là do dùng thuốc ngủ quá nhiều, cô nhớ đúng là Dược Phẩm Thiên Nhất có thuốc ngủ, nhưng tuyệt đối là thuốc an toàn chính quy.
“Bà Lý, cô có thể vào rồi.”
Hứa Như hoàn hồn, sắc mặt tái nhơt bước vào văn phòng, Lý Thế Nhiên đang ngồi trên sofa, trên bàn trước mặt anh là tài liệu dày cộp.
“Anh đã biết chuyện của Trần Minh Thành?” Giọng Hứa Như run rẩy.
Lý Thế Nhiên trầm mặt, có điều không hề hoang mang.
Anh hờ hững gật đầu.
“Có chuyện gì vậy?” Bây giờ trong đầu Hứa Như loạn cào cào.
“Năng lực của anh ta không đủ lớn để lật lại bản án, chuyện này liên quan đến thế lực phía sau anh ta.”
Thế lực phía sau…
Nhà họ Tần đã sụp đổ, vậy là…