“Cậu! Lý Thế Nhiên, cậu đúng là trọng sắc khinh bạn, Hứa Như cũng không phải hoa trong nhà kính, cậu nên rèn luyện cô ấy nhiều hơn!” Hướng Hoằng trầm giọng.
“Đương nhiên tôi sẽ cho cô ấy rèn luyện, cậu lo lắng cái gì? Hoạ cậu tự gây nên thì tự đi mà xử lý.” Lý Thế Nhiên hờ hững nói.
Hướng Hoằng bị nghẹn họng không phản bác được, phẫn nộ cúp máy.
Lý Thế Nhiên nhìn tài liệu trước mắt rồi gọi cho Cao Bân: “Hai ngày nay Kỳ Chiến có động tĩnh gì không?”
“Hôm nay anh ta vừa xuống máy bay thì cho trợ lý tới bệnh viện Nhân Dân thăm mấy bệnh nhân vì dùng sai thuốc mà bị bệnh.”
“Dùng sai thuốc gì?” Lý Thế Nhiên nheo mắt.
“Vẫn chưa tra được, có lẽ là thuốc do Kỳ thị nghiên cứu.” Cao Bân nói.
“Lập tức điều tra.” Lý Thế Nhiên lạnh mặt.
Đã một tuần trôi qua từ khi có bài báo nghi ngờ Mỹ Thông là thuốc giả, mỗi ngày Dược Phẩm Thiên Nhất đều đưa ra các biện pháp ứng đối, cuộc họp báo hôm nay là để chính thức làm sáng tỏ bài báo kia.
Toàn bộ những người quan trọng phụ trách Mỹ Thông từ nghiên cứu sáng chế cho tới tiêu thụ đều có mặt, Hứa Như vẫn không liên lạc được với Lưu Thanh mà bản thảo phát biểu vẫn đang trong tay cô.
Hướng Hoằng đã tới từ sớm, thấy Hứa Như thì trầm giọng hỏi: “Lưu Thanh vẫn chưa có tin tức gì sao?”
Hứa Như lắc đầu, nhìn thấy sắc mặt Hướng Hoằng trầm xuống.
Nếu không phải anh ấy thì bây giờ Lưu Thanh cũng không mất tích.
“Tổng giám đốc Hướng cũng không biết tung tích của cô ấy sao?” Hứa Như lạnh lùng hỏi.
Hướng Hoằng trầm mặt, sự bực bội trong đáy mắt dần lan ra.
“Lát nữa cô thay Lưu Thanh lên phát biểu, những chuyện khác giao cho tôi.”
Hứa Như dừng lại, nhìn bản thảo phát biểu, nghĩ tới lát nữa phải đối mặt với phóng viên, lòng bàn tay cô không khỏi đổ mồ hôi.
Những hình ảnh vụn vặt quá khứ dần hiện lên trong đầu cô.
“Hứa Như, thành phần Magnesium Stearate trong thuốc viêm mũi của luận văn, em trình bày rõ một chút.”
“Phần trình bày của em và điều thể hiện trong luận văn không tương xứng, tôi đang nghi ngờ luận văn của em không phải do em viết.”
“Xác suất trùng lặp cao tới 100%, luận văn của em được chép từ đâu ra vậy?”
“…”
Từng âm thanh chất vấn vang lên bên tai, đối mặt với hơn mười giáo viên ngồi trước mặt, tầm mắt Hứa Như dần trở nên mơ hồ.
“Hứa Như, em không thông qua bảo vệ luận văn.”
“Hứa Như, đến luận văn tốt nghiệp mà em cũng dám đi chép, nhà trường sẽ không để cho em tốt nghiệp…”
…
“Hứa Như!” Bên tai bỗng vang lên giọng nói trầm thấp, Hứa Như mới hoàn hồn.
Sắc mặt cô đã trắng bệch, ngước mắt lên nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Hướng Hoằng.
“Lời tôi vừa nói cô nhớ hết chưa?”
Hứa Như mờ mịt, vừa nãy Hướng Hoằng đã nói gì?
“Được rồi, cô đi chuẩn bị đi, lát nữa nhớ đừng có nói linh tinh.”
Dứt lời Hướng Hoằng đã đi vào sảnh yến hội.
Hứa Như rũ mắt, siết chặt bản thảo phát biểu trên tay, hít sâu một hơi nhưng vẫn khó mà bình tĩnh.
Cô xoay người đi vào sảnh yến hội, phóng viên đã tới không ít, phải đến mấy trăm người, Hướng Hoằng đã bị đám phóng viên vây quanh, tình cảnh này lát nữa sẽ chỉ thêm thu hút.
“Hứa Như, lại gặp nhau rồi.” Lúc này sau lưng truyền tới giọng nói quen thuộc.
Hứa Như nhíu mày, không quay người lại.
Kỳ Chiến đã tới trước mặt cô: “Xem ra lát nữa cô sẽ lên phát biểu.”
Anh ta nhìn bản thảo phát biểu trong tay cô.
“Thế thì sao?” Giọng điệu Hứa Như lạnh lùng.
Hai tay Kỳ Chiến đút túi quần, môi mỏng hơi cong lên: “Cô có thể ứng phó những câu hỏi hùng hổ doạ người của những phóng viên kia không?”
“Kỳ Chiến, anh tới để chế nhạo tôi à?” Hứa Như giận dữ nhìn anh ta.
“Đương nhiên không phải, tôi chỉ quan tâm cô, không ai biết lát nữa sẽ xảy ra biến cố gì, tôi khuyên cô đừng lên sân khấu.” Kỳ Chiến híp mắt.
Hứa Như hồ nghi nhìn anh ta, ánh mắt trở nên sắc bén: “Lát nữa sẽ có biến cố gì?”
“Làm sao tôi biết được? Tôi chỉ đoán thôi.”
“Anh biết gì rồi?” Hứa Như truy hỏi.
Kỳ Chiến muốn làm gì?
Cô không khỏi hơi căng thẳng.
Vốn dĩ Mỹ Thông bị tung tin thuốc giả đã ảnh hưởng nghiêm trọng tới danh tiếng của Dược Phẩm Thiên Nhất, nếu lại xảy ra chuyện gì thì thật sự là tràn ngập nguy cơ.
Hứa Như siết chặt bản thảo phát biểu trên tay.
Kỳ Chiến cười thản nhiên: “Hứa Như, chúng ta có quan hệ gì? Cô muốn biết thì tôi phải nói cho cô à?”
“Kỳ Chiến, đừng có làm loạn, lẽ nào tin tức thuốc giả của Mỹ Thông cũng có liên quan đến anh?” Hứa Như lạnh lùng nheo mắt.
Trước kia cô chỉ nghi ngờ Tần Nhi nhưng cô ta là vợ chưa cưới của Kỳ Chiến, chưa biết chừng chuyện này cũng không tránh khỏi liên quan đến anh ta.
Cô không biết Lý Thế Nhiên có đưa chứng cứ cho đồn cảnh sát chưa, nhưng bây giờ đúng là Tần Nhi vẫn chưa bị bắt giữ.
Người đứng phía sau có ý đồ không cho Dược Phẩm Thiên Nhất sống yên ổn, chỉ sợ sẽ không từ bỏ ý đồ.
“Hứa Như, đừng chụp tội danh lung tung cho tôi, tôi có liên quan hay không chẳng phải Lý Thế Nhiên đã sớm điều tra rõ ràng rồi ư?” Kỳ Chiến thờ ơ.
“Thời gian cũng sắp tới rồi, nhớ lời tội nói.” Dứt lời Kỳ Chiến đi vào sảnh yến hội.
Hứa Như vẫn không thể bình tĩnh, muốn tìm Hướng Hoằng hỏi cho rõ ràng, cô sợ buổi họp báo sẽ như Kỳ Chiến nói, sẽ xảy ra biến cố gì.
Chỉ là cho tới khi cuộc họp báo bắt đầu cũng không thấy bóng dáng Hướng Hoằng đâu.
Lưu Thanh không tới, Hứa Như chỉ có thể làm giám đốc bộ phận tiêu thụ lên phát biểu.
Đầu tiên là người phụ trách nghiên cứu sáng chế phát biểu, Hứa Như nhìn bản thảo, ngồi trên sân khấu, trước mặt là hơn một trăm phóng viên.
Những ký ức vụn vặt trong đầu lại hiện lên lần nữa, cô nhéo đùi muốn dùng sự đau đớn thức tỉnh bản thân.
Cuối cùng nửa tiếng sau cũng tới lượt cô phát biểu.
Hít một hơi thật sâu, Hứa Như rất thuộc bản phát biểu, chỉ là khi ngẩng đầu đối mặt với bao nhiêu đôi mắt thì cô vẫn áp úng.
Trong đầu không ngừng hiện lên những hình ảnh của quá khứ, dường như đang bóp chặt cổ cô.
“Cô Hứa, sao không nói gì nữa, có phải cô cũng biết Mỹ Thông là thuốc giả, không giấu được, không thể tiêu thụ không?” Lúc này nhanh chóng có phóng viên tận dụng triệt để đặt câu hỏi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!