“Lục Hoan, đây không phải là việc em nên hỏi.” Sắc mặt Lý Thế Nhiên ngày càng u ám.
“Em chỉ muốn biết, em có chỗ nào không bằng Hứa Như chứ, tại sao anh lại không thể nhìn về phía em…lại không thể thích em?” giọng nói của Lục Hoan trở nên nức nở.
Lý Thế Nhiên nhíu ấn đường lại, sự mất kiên nhẫn hiện lên trong đáy mắt, anh đứng lên: “Bởi vì em không phải là Hứa Như.”
Lời nói của anh lạnh lùng lại vô tình.
Hứa Như!
Cái Tên này hoàn toàn khắc sâu vào trong tim Lục Hoan.
Tối nay, Lý Thế Nhiên nghỉ ngơi ở căn nhà cũ, ngày mai, sau khi tiễn Lục Hoan rời khỏi thì anh cũng sẽ lên máy bay quay về thành phố B.
Màn đêm dần bao trùm, cả khoảng trời được nhuộm lên bởi những đám mây đỏ rực.
Khi Hứa Như và Lưu Thanh đến nhà hàng Lâm Hải, người phụ trách công ty hợp tác cũng đã đến rồi.
Đối phương là một cô gái khoảng hai mươi tuổi, trang điểm tỷ mỷ thanh lịch, vừa nhìn đã biết là người xuất thân từ nhà giàu, quần áo trên người cũng đều là của các nhãn hiệu xa hoa nổi tiếng.
Lưu Thanh và Hứa Như trao đổi danh thiếp với cô ấy, đối phương kiêu ngạo nhìn qua, trên mặt vô cùng lãnh đạm.
“Cô Lâm, cô đã xem qua tài liệu chúng tôi gửi cho cô rồi chứ?” Lưu Thanh hỏi.
Lâm Na khẽ cau mày: “Xem rồi, có điều hai người đợi chút đã, tôi còn một người bạn nữa sẽ đến.”
Vừa dứt lời, một bóng hình quen thuộc bước từ cửa vào, Tần Nhi mặc một bộ âu phục trắng đơn giản, đi giày cao gót, mái tóc dài uốn lượn rối tung xõa trên vai, diêm dúa lòe loẹt.
Nhìn thấy Hứa Như và Lưu Thanh, cô ta vẫy vẫy tay chào hỏi: “ Xin chào, tôi là Tần Nhi.”
Tôi đương nhiên biết cô là Tần Nhi.
Lưu Thanh không nhịn được lầm bầm trong lòng.
“Nhi, cậu tới rồi, cậu giúp tớ xem xem loại thuốc mới này, cậu chuyên bán về sản phẩm này, cậu hiểu hơn tớ nhiều.” Lâm Na đưa máy tính bảng cho Tần Nhi, trên đó là tài liệu Lưu Thanh gửi đến.
“Loại thuốc mới nay tớ cũng biết rồi, có điều tớ thấy hiệu quả của nó quá bình thường, trên thị trường sản phẩm thuốc giống như vậy cũng có, không có gì đặc biệt cả.” Tần Nhi giả bộ vô cùng nghiêm túc phân tích.
Lưu Thanh không nhịn được phản bác lại: “Một ưu điểm của Mỹ Thông chính là rất ít và hầu như là không có tác dụng phụ, còn về hiệu quả của thuốc, trong số các loại dược phẩm giống vậy, nó là loại thuốc có công hiệu tốt nhất.”
“Vậy sao? Tôi sao lại thấy tài liệu này có chút giả?” Tần Nhi nhấp một ngụm rượu, giọng nói mang theo chút không vui.
Lâm Na và cô là bạn học, cô vừa mới nhận tiếp quản công ty từ ba, không hiểu nhiều lắm về các kiến thức chuyên ngành, cho nên rất tin tưởng Tần Nhi.
“Cô đừng nói bậy! Chúng tôi không cần thiết phải làm giả.” Lưu Thanh tức giận nói.
“Cô Tần, danh tiếng công ty thuốc của Thiên Nhất cô chắc cũng biết, chúng tôi luôn luôn thẳng thắn hợp tác, mong cô chú ý ngôn từ của mình.” Hứa Như cũng thấp giọng nói.
“Danh tiếng của dược phẩm Thiên Nhất tôi đương nhiên biết, có điều cô Hứa này, danh tiếng của cô lại không tốt lắm thì phải, nếu như là một công ty quy cũ, sao có thể tuyển dụng kiểu người đến luận văn cũng đi sao chép như cô chứ?” Giọng nói của Tần Nhi trở nên sắc bén.
“Tần Nhi, chuyện này thanh giả tự thanh, cô không có chứng cứ gì lại luôn miệng bôi nhọ tôi, đạo đức của cô chẳng qua cũng chỉ đến vậy!” Hứa Như nắm chặt tay lại, sự bình tĩnh lúc này rất khó mới có thể giữ vững được.
Cô sầm mặt lại, khí thế lúc này có chút dọa người.
Tần Nhi tao nhã dựa vào thành ghế: “Bôi nhọ? Chuyện này sớm đã được công khai ra rồi, nhân viên như thế nào thì công ty cũng như vậy thôi, Na à, cậu phải suy nghĩ kĩ càng đó.”
Lâm Na cau mày, rõ ràng cũng đang do dự.
Cô lúc trước cũng rất muốn lấy được quyền tiêu thụ của loại thuốc này, bây giờ Tần Nhi nói như vậy, cô lại có chút không dám.
“Tài liệu các cô gửi cho tôi, tôi vẫn phải xem lại lần nữa.” Lâm Na nói.
“Cô Lâm, tôi lấy danh dự của dược phẩm Thiên Nhất ra bảo đảm, tất cả tài liệu chúng tôi cung cấp tuyệt đối đều là thật, không hề có hành vi lừa gạt nào, chúng tôi từ trước đến nay hợp tác dều coi trọng sự thành thật, mong cô cân nhắc kĩ lại.” Hứa Như hít thở sâu, trịnh trọng nói từng câu từng chữ.
Lâm Na có chút khó xử, không thể quyết định ngay.
Tần Nhi cười, thờ ơ nói: “Na, vậy cậu tự nghĩ cho thật kĩ, tớ không góp ý nữa.”
“Nhi, cậu đừng như vậy, bố tớ cũng rất xem trọng loại thuốc mới này…”
“Cô Lâm, chúng tôi cũng không thiếu những nhà phân phối như cô, nhận xét về loại thuốc mới này luôn rất tốt, chúng tôi không chấp nhận bất kì sự bôi nhọ nào!” Lưu Thanh nói rất có khí phách.
Cô thu dọn đồ đạc, không muốn bàn tiếp chuyện này chút nào.
Hứa Như cũng không có tâm trạng nào, Tần Nhi năm lần bảy lượt muốn chọc phá cô, cô cũng không thể để cô ta được như ý nguyện.
“Tức chết mất, người phụ nữ xấu xa Tần Nhi kia!” Ra khỏi nhà hàng, Lưu Thanh không nhịn được tức giận mắng.
Mặc dù nói doanh thu của chuyến công tác này của họ cũng đủ rồi, có điều nếu có thể bàn bạc thành công với công ty này, đương nhiên là càng tốt hơn.
Sắc mặt Hứa Như từ đầu đến cuối đều lạnh nhạt, nhưng từ sâu trong ánh mắt lại tràn ra sự đau đớn: “Thanh à, chuyện này cuối cùng vẫn là do tớ mà ra, tớ sẽ giải thích rõ ràng với Hướng tổng.”
“Như, chuyện này không liên quan gì đến cậu…” Lưu Thanh còn chưa nói hết câu, Hứa Như lại đột nhiên ôm chặt lấy cô.
Cô ấy biết, chuyện này luôn là nút thắt trong lòng Hứa Như.
Ba năm rồi, cô sao có thể thật sự buông bỏ được, sau này khi thi lên thạc sĩ, đây cũng là một khó khăn mà cô phải vượt qua.
Lưu Thanh vỗ nhẹ lên sau lưng cô: “Như, không sao, chuyện này nhất định có thể tra ra rõ ràng.”
Hứa Như cụp mắt xuống, đầu ngón tay trắng nõn bấu chặt vào lòng bàn tay.
Về đến khách sạn, Hứa Như mở máy tính lên xử lí email, lại nhìn thấy email của bộ phận quan hệ công chúng gửi đến, trước kia trên mạng cũng có rất nhiều tin đồn nói hãng thuốc Mỹ Thông mới trên thị trường này là thuốc giả.
Bây giờ là lúc Mỹ Thông vừa được tung ra thị trường, nếu như tin tức cứ luôn truyền ra như vậy, sẽ ảnh hưởng lớn đến dược phẩm Thiên Nhất, bọn họ khi nãy nói đến rất nhiều mục, sợ là sẽ gặp phải rất nhiều sự từ chối.
Lưu Thanh rõ ràng cũng nhìn thấy tin đồn, sắc mặt trắng bệch, cô nhanh chóng gọi điện cho Hướng Hoằng.
Chỉ là, người nhận điện thoại lại là cất lên một giọng nữ.
“Tôi tìm Hướng tổng.” Giọng nói của Lưu Thanh cất lên lạnh nhạt.
“Hướng tổng đã nghỉ ngơi rồi, ngày mai cô gọi lại nhé.” Nói xong, đối phương liền tắt điện thoại.
Lưu Thanh tức giận đến mức gần như ném vỡ điện thoại đi, cô ấy nằm bò lên sofa, hốc mắt ửng đỏ.
Hứa Như cau mày, đứng bên cạnh cô: “Sao vậy? Không phải là gọi điện cho Hướng tổng sao?”
“Anh ấy không biết đang ở trên giường của người phụ nữ nào rồi!” Giọng nói của Lưu Thanh đã có chút nghẹn ngào.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!