“Lý Thế Nhiên, tốt xấu gì anh cũng là nhà đầu tư. Nếu Hằng Vũ thua lỗ, anh cũng không nhận được lợi nhuận nào đâu!” Tâm trạng Trần Minh Thành rất suy sụp, đây là kế hoạch lớn của anh ta, cũng là cơ hội tốt để anh ta vươn mình.
Nhưng giờ nếu phải tới Châu Phi… chẳng khác nào từ bỏ thị trường trong nước.
“Ừm, ý định ban đầu của tôi không phải vì lợi nhuận bên Hằng Vũ, lúc trước tôi đầu tư chỉ vì bà Lý, Trần Minh Thành, tôi sẽ không bỏ qua cho anh chuyện cũ đâu.” Lý Thế Nhiên điềm tĩnh nói.
Câu nói này đã làm Trần Minh Thành hoàn toàn hoảng loạn, anh ta tới đây là muốn Lý Thế Nhiên giúp đỡ mình, để Hằng Vũ không phải di dời toàn bộ đến Châu Phi.
Nhưng giờ… quả nhiên là Lý Thế Nhiên cố ý làm thế.
“Thời gian của tôi rất quý giá, tính mạng của tôi cũng thế, nên lần sau tôi mong tổng giám đốc Trần tập trung lái xe, đừng tiếp tục hành động theo cảm tính nữa.” Dứt lời, Lý Thế Nhiên ngồi vào xe, dặn tài xế lùi xe lại, rồi rời đi từ lối khác.
Cuối cùng, Trần Minh Thành liếc nhìn Hứa Như với ánh mắt oán hận.
Lúc nãy, Hứa Như thật sự bị hoảng sợ khi xe của Trần Minh Thành đột ngột chạy tới, nên cô không khỏi tức giận lườm anh ta.
Nhưng rất nhanh, Lý Thế Nhiên xoay mặt cô lại: “Anh không cho phép em nhìn anh ta.”
“Em không thèm nhìn anh ta.” Hứa Như phản bác lại theo bản năng: “Anh ta đúng là ngày càng điên rồ rồi.”
“Đối phó với kẻ điên, chỉ có thể làm cho anh ta hoàn toàn rời khỏi đây.” Lý Thế Nhiên trầm giọng nói.
Ban nãy, Hứa Như cũng nghe thấy cuộc trò chuyện giữa Lý Thế Nhiên và anh ta, nên việc anh định hãm hại Hằng Vũ, để nó dời đến Châu Phi, đã làm cô thở phào nhẹ nhõm.
Rất nhanh chuyện tập đoàn Hằng Vũ phải dời đến Châu Phi đã được báo chí và truyền thông đưa tin, phóng viên truyền thông đã sớm chặn trước cửa Hằng Vũ, nhưng Trần Minh Thành không hề lộ mặt.
Hiện tại, toàn bộ báo chí đều nói, nhân viên mới tuyển chưa đầy một tháng bên Hằng Vũ, đều đồng loạt nghỉ việc, chỉ sợ cuối cùng người có thể đi tới Châu Phi, chỉ có mình Trần Minh Thành thôi.
Cái hố do chính anh ta đào lên, thì bản thân anh ta cũng phải tự lấp lại.
Lưu Thanh nhìn thấy tin tức này thì cực kỳ kích động, kéo Hứa Như ra ngoài: “Cuối cùng người đàn ông cặn bã đó cũng bị báo ứng, cứ để anh ta ở luôn bên Châu Phi đi, tốt nhất là cả đời đừng quay về nữa!”
Hứa Như mỉm cười: “Tớ chỉ hy vọng sau này, tớ không phải gặp lại anh ta nữa.”
“Mặc dù người đàn ông cặn bã đó đã đi rồi, nhưng vẫn còn một nữ cặn bã, Tần Nhi kia cũng thật tốt số, rời khỏi Trần Minh Thành rồi, cũng có thể gả cho Kỳ Chiến.” Lưu Thanh cảm thán.
Gần đây, có khá nhiều tin tức đưa tin về sự thân mật giữa Kỳ Chiến và Tần Nhi, có lẽ hai người sắp đính hôn rồi.
“Bỏ đi, dù gì đó cũng là chuyện của người khác.”
“Nhưng tớ lại thấy ngứa mắt, tớ thấy chuyện năm đó là Tần Nhi hãm hại cậu, dựa vào điều gì mà giờ cô ta không hề xảy ra việc gì, còn có thể mặt mày rạng rỡ như thế.”
“Tớ cũng định điều tra lại chuyện năm đó, năm sau tớ phải tham gia thi nghiên cứu sinh rồi, nếu bị điều tra ra chuyện luận văn bị sao chép, sẽ rất khó vượt qua.”
Lúc đó Hứa Như vốn định đi thi nghiên cứu sinh, cũng chính vì xảy ra chuyện vu oan này, mà cô đành phải từ bỏ.
Nhưng giờ, cô rất kiên định đi theo con đường này.
“Như, cuối cùng cậu cũng đồng ý tiếp tục đi thi rồi?” Lưu Thanh kích động nắm lấy cánh tay cô.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!