Không đợi Cận Thế Phong giải thích, Kỷ Tồn Viễn và Trần Mạt đã cùng xông vào.
“Lam Lam thế nào rồi?” Cả hai người đồng thanh hỏi.
“Lam Lam, Thế Phong, đây là nữ thư ký mà cậu thích đó hả! Vậy mà cậu vẫn hạ thủ được àh?” Giang Vô Ngân ngạc nhiên nói.
“Tổng tài, chuyện gì vậy?” Kỷ Tồn Viễn cũng không rõ bọn họ đang nói gì, có thực là, tổng tài lại làm như vậy với Yên Lam sao?
“Không phải là tôi! Hẳn là ả đàn bà Kim Dục Nhi kia! Rốt cuộc là thế nào?”Cận Thế Phong sốt ruột hỏi.
“Những chỗ khác không có gì quá đáng ngại, bị kinh động, lại thêm vết thương sau vai mới dẫn đến hôn mê bất tỉnh, không có gì quá đáng ngại, yên tâm đi!” Giang Vô Ngân đáp lời.
“Vậy là tốt rồi!”
“Nhưng mà…” Giang Vô Ngân còn chưa nói dứt lời.
Không đợi Giang Vô Ngân nói dứt lời, Cận Thế Phong vừa mới nghe thấy liền vội vội vàng vội vàng hỏi: “Nhưng mà làm sao?”
“Xem cậu cấp bách kìa! Nhưng mà trên lưng một người con gái lại có một vết thương như vậy, dù là ai cũng sẽ không vui!” Giang Vô Ngân trêu đùa nói.
“Không có cách nào sao?” Cận Thế Phong cau mày hỏi.
“Thật ra vẫn có biện pháp, chính là sau khi vết thương đã lành sẽ cấy ghép da.”
“Được rồi, mình biết rồi! Các người đều ra ngoài đi!” Cấy ghép da, Lam Lam lại phải chịu khổ nữa!
Mọi người cũng biết nhiều lời cũng vô ích, đều liền ra khỏi phòng.
Trong phòng chỉ còn lại Cận Thế Phong, chỉ thấy hắn ngồi ở bên giường, ngón tay thon dài vuốt ve khuôn mặt Yên Lam, trong mắt tràn đầy sự ân hận và thương yêu. Lam Lam, em tỉnh lại đi! Là anh sai rồi! Anh sẽ không để cho em rời khỏi anh thêm lần nữa!
Không biết là vì sự đụng chạm của Cận Thế Phong hay là tiếng gọi thâm tình của hắn, Yên Lam cũng chậm rãi mở mắt. Trong ánh mắt vẫn còn có một chút kinh hoàng, nhưng hơn thế nữa, là sự cảm động khi nhìn thấy Cận Thế Phong!
“Lam Lam, em tỉnh rồi? Có cảm thấy thế nào không?” Cận Thế Phong vội vàng hỏi.
“Một chút thôi, tổng tài, em rất khỏe!”
“Tổng tài? Sao em không gọi Thế Phong nữa?” Cận Thế Phong kinh hoảng hỏi,“Là bởi vì vết thương trên vai sao? Anh biết, Lam Lam, đều là anh sai rồi! Anh không nên bỏ lại em, để em bị kẻ khác bắt cóc, anh không nên, đều là lỗi của anh! Để cho ả đàn bà Kim Dục Nhi ác độc kia dùng dao khắc thành vết sẹo trên vai của em, vết thương kia có thể biến mất, em yên tâm, anh sẽ không để trên người em lưu lại sẹo! Em đừng đau lòng, đừng buồn, anh sẽ đau lòng!”
Yên Lam dùng bàn tay mệt mỏi vuốt ve khuôn mặt của Cận Thế Phong, hơi mỉm cười, nói: “Là một chữ ‘Phong’ sao! Không sao, em thích, giữ lại cũng rất tốt! Hơn nữa, em không có trách anh mà! Chỉ là, gọi anh là Thế Phong, em có chút ngại ngùng.” Trên khuôn mặt tái nhợt đã hơi lộ ra chút ửng đỏ.
Suy nghĩ cẩn thận ý của Yên Lam rồi, Cận Thế Phong rất cảm động, bây giờ hắn làm sao nhẫn tâm cự tuyệt Yên Lam đây?
“Được rồi! Anh đồng ý với em, Để em giữ lại chữ ‘Phong’ kia.” Cận Thế Phong thương tiếc nói.
“Được rồi, em cũng nên nghỉ ngơi rồi.” Cận Thế Phong nói, đứng dậy muốn bước ra khỏi cửa, hắn còn muốn cùng hai người bên ngoài kia trao đổi một chút về việc tiếp theo nên xử lý như thế nào. Còn nữa, cha con Kim Bất Hoán, hắn sẽ không bỏ qua bọn họ!
“Hôm nay có thể không rời đi hay không? Em muốn anh ở lại bên cạnh em.”Trong lòng Yên Lam có mong mỏi nhỏ nhoi, hy vọng người trước mặt có thể ở lại cùng nàng!
“Được rồi! Anh ở bên cạnh em.” Cận Thế Phong dịu dàng trả lời.
Cứ như vậy, Yên Lam lộ ra vẻ mặt thỏa mãn, bởi vì cuối cùng lòng của nàng không còn băn khoăn nữa, nàng khẳng định tin tưởng người trước mặt cũng thích nàng! Nàng không muốn hỏi những người bắt cóc của nàng ra sao rồi, cuối cùng cũng chỉ là thêm một chuyện lo lắng trong cuộc sống của nàng mà thôi. Yên Lam dần dần nhắm hai mắt lại, có Cận Thế Phong bên người, Yên Lam rất nhanh liền nặng nề đi vào giấc ngủ.
Nhìn vẻ mặt lúc ngủ của Yên Lam, Cận Thế Phong nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh nàng, đưa tay kéo nàng vào trong ngực, cảm nhận hơi ấm của nàng, muốn xóa đi nỗi đau đớn khi mất đi nàng. Hiện tại Lam Lam thật sự đang nằm trong lòng mình, lần đầu tiên hắn đã cảm thụ được hạnh phúc.
Đã cảm nhận được sự ấm áp xung quanh, Yên Lam liền hướng tới gần nguồn nhiệt, khi tìm được nguồn nhiệt rồi, nàng lại như một đứa trẻ tìm được kẹo, nở nụ cười! Cọ xát trong ngực Cận Thế Phong, muốn tìm một vị trí thoải mái hơn nữa, muốn tìm thấy nơi mà cả đời này nàng rất muốn dựa vào.
Mang Yên Lam đang say ngủ nhẹ nhàng đặt lên giường, Cận Thế Phong nhẹ nhàng đứng dậy, lặng lẽ đi ra cửa, nếu không phải bên ngoài vẫn còn hai người kia đang chờ ở phòng khách, hắn cũng không muốn rời khỏi Yên Lam.