Lưu Vi Vi và Hạ Oanh Oanh đều là sinh viên chuyên ngành khiêu vũ, khi ở trường hai người đều giỏi như nhau, đều đại diện cho trường và thành phố Giang Lâm đi tham gia các cuộc thi lớn nhỏ.
Lần này Lưu Vi Vi đến Kinh Thành cũng tốn rất nhiều tâm huyết và sức lực.
Vì vậy trước khi thi, cô ta đã đặc biệt lên tầng năm chào hỏi người chị họ hàng xa đã giúp đỡ mình.
Không ngờ vừa đi ra đã gặp Hạ Phương, cô ta không nhịn được cười, quan sát Hạ Phương từ trên xuống dưới rồi giễu cợt: “Nghe nói chị cô cũng đến dự thi, cô Hạ đến cùng chị gái phải không?”
Hạ Phương nhướng mày nhưng không nói gì.
Lưu Vi Vi lại cười: “Ai ya, không ai nói cho cò tầng năm không phải nơi mà ai cũng có thể đến được à? Chẳng qua là chị họ tôi làm việc ở đây nên tôi mới có thể lên đây thăm chị ấy, cò tới dự thi chạy lên tầng năm sẽ bị nghi ngờ gian lận đấy”.
“Kể ra thì chắc hồi nhỏ cò Hạ cũng được học khiêu vũ, bao nhiêu năm rồi, nếu không luyện tiếp thì rất khó tiến bộ được. Chồ này của cô Nguy chưa bao giờ nhận kẻ vô dụng cả”.
Câu nói “vô dụng” đã thành công thu hút sự chú ý của mấy cô gái xung quanh.
Hai người quan sát Hạ Phương rồi che miệng cười.
“Một kẻ vô dụng bỏ cuộc giữa chừng mà cũng muốn đến đây để thi, coi nơi này của chúng ta là đâu?”
“Thứ mà bãi phế liệu cũng không nhận, chạy đến trường học của chúng ta, định phá bảng hiệu của chúng ta hả?”
Hạ Phương nhướng mày, nhìn thêm hai người họ vài lần.
Cô thấy trước ngực họ đều có bảng tên, tuy hơi xa nhưng thị lực của Hạ Phương rất tốt.
Nhìn thoáng qua thì thấy người cao tên là Lâm Mỹ Ngọc, người thấp tên là Tân Phi Phi.
ừm, cô nhớ rồi đấy.
“Hai đàn chị có điều không biết đó thôi, cô Hạ đây là người Giang Lâm, chị gái cô ấy là bạn học của tôi nên có quen biết. Cô ấy đi du học ở nước Y về, nghe nói trong thời gian du học chỉ mải chơi, không học được gì. về nước phát hiện bạn trai đã bị chị gái cướp mất nên chắc là biết chị gái tới đây dự thi nên cô ấy mới đi theo đến”.
Hai người nhìn Hạ Phương với vẻ đã hiểu, thì ra là không phục nên đến để trả thù à?
Nhưng trông cô thế này có trả thù được không?
Hạ Phương phớt lờ bọn họ, cầm điện thoại di động lên gọi điện.
“Cục cưng, em đến chưa?”, trong điện thoại rất nhanh đã vang lên giọng nói kích động quen thuộc.
Hạ Phưong lười biếng nghiêng đầu: “Em nói này Ngụy Thung, em mới chỉ mấy năm không tới noi làm việc của chị thôi mà chất lượng học trò của chị đã tụt dốc thế này rồi, rất đáng lo ngại nha”.
“Hả?”, Ngụy Thung kích động kêu lên: “Có chuyện gì vậy? Đứa nào không có mắt chọc giận em thế? Em đang ở đâu? Chị qua ngay”.
Hạ Phưong cười: “Em chỉ còn cách chị một trăm mét nữa thôi, nhưng mà em không vượt qua được chướng ngại này, chỉ có thể hạ mình mời chị ra đón em thôi”.
“Hạ mình cái con khỉ!”, Ngụy Thung nói xong thì cúp máy, vội vàng chạy ra khỏi phòng vệ sinh.
Mà mấy người nghe Hạ Phương nói thế xong đều không khỏi bật cười.
“Giả vờ giống phết nhỉ?”, Lâm Mỹ Ngọc cười: “Gọi thẳng tên cô giáo của tôi luôn mà, lại còn nói với cô ấy bằng giọng điệu này nữa, cô nghĩ mình là ai?”
“Đã từng thấy người ra vẻ nhưng chưa thấy ai ra vẻ như thế này, ha ha ha…”, Tân Phi Phi cười lớn.
Lưu Vi Vi khẽ nhún vai, giá vờ bất đắc dĩ nhìn Hạ Phương: “Tôi nói này cô Hạ, đây là Kinh Thành, là văn phòng làm việc của cô Ngụy, cô thật sự không cần phái làm thế này đâu. Dù sao cô Ngụy xuất hiện là cô sẽ phải hiện nguyên hình ngay”.
Lúc này Ngụy Thung đã vội vã chạy từ trong ra, gần như chạy nước rút 100 mét về phía Hạ Phương, dáng vẻ kích động nào giống như bậc thầy khiêu vũ đẳng cấp thế giới? Thật sự giống như một cô bé liều lĩnh.
“A a a, cục cưng, chị nhớ em quá”, Ngụy Thung vòng qua mấy người kia, chạy thẳng về phía Hạ Phương ôm cô thắm thiết.
Hạ Phương:…
Cô bất lực lùi lại sau hai bước nhưng vẫn không thoát khỏi nanh vuốt của ai đó và bị ôm thật chặt.
“Cô Ngụy à, ở trước mặt học trò của mình, chị có thể chú ý đến hình tượng một chút không?”, Hạ Phương nhìn mấy người bên cạnh đã hóa đá, khóe miệng cong lên một nụ cười đắc ý.
“Khụ…”, dường như bây giờ Ngụy Thung mới nhận ra bên cạnh có người nên ho khan hai tiếng, buông Hạ Phương ra, quay người chỉnh lại quần áo, thoáng chốc hóa mình thành bậc thầy khiêu vũ cao quý, tao nhã, đầy khí chất.
“Mấy cô đến đây làm gì? Không có việc gì làm à?”, Ngụy Thung hơi hếch cằm, dáng người cao gầy, tư thế hoàn hảo, toàn thân toát lên vẻ cao quý.
Giọng điệu lạnh lùng khiến những người đó chết lặng ngay lập tức.
“Cô, cô giáo…”, Lâm Mỹ Ngọc và Tân Phi Phi nằm mơ cũng không ngờ, người phụ nữ vừa mới kích động mất hết hình tượng ấy lại là cô giáo cao quý của mình.
Nhìn Ngụy Thung lúc này, họ sợ hãi không nói nên lời, thậm chí có cảm giác như đang nằm mơ.
“Các cô đang ở đây ngăn cản bạn thân của tôi vào đúng không?”, ánh mắt Ngụy Thung nhìn qua, giọng điệu càng ngày càng sắc bén.
Lâm Mỹ Ngọc và Tân Phi Phi nghe thấy hai từ “bạn thân” đều sợ chết khiếp.
“Cô giáo, chỉ, chỉ là hiếu lầm thôi, hiểu lầm thôi…”, Lâm Mỹ Ngọc hoàn hồn lại lập tức xin lỗi: “Chúng em không biết cô ấy là bạn của cô, vậy nên mới hỏi thêm vài câu, chứ chúng em không hề có ý xấu”.
Tân Phi Phi cũng gật đầu: “Đúng đó cô, chúng em không biết thân phận của cô ấy nên không dám cho cô ấy vào, vì thế… chỉ là hiểu lầm thôi”.
Lưu Vi Vi hoàn toàn choáng váng.
Chuyện này là thế nào?
Hạ Phương và Ngụy Thung là bạn thân?
Nhưng Ngụy Thung đã hơn ba mươi, Hạ Phương mới chỉ hơn hai mươi, làm sao có thể là bạn được?
“Hiểu lầm? Ha, đừng quên hành lang này có camera, có phải hiểu lầm hay không, tôi xem là sẽ biết ngay”, Ngụy Thung lạnh lùng nói xong, quay người lại kéo Hạ Phương: “Đi thôi cưng, chúng ta vào văn phòng nói chuyện, nếu ai dám bắt nạt em, chị sẽ không bỏ qua đâu. Nhưng trước đó, đừng để những người này ảnh hưởng đến cuộc đoàn tụ của chúng ta sau thời gian dài xa cách”.
Thấy Ngụy Thung dẫn Hạ Phương đi về văn phòng, ba người bên ngoài như bị rút hết sức lực, yếu ớt dựa vào tường.
Xong rồi.
Họ đã đắc tội bạn thân của cô giáo, nơi này không thể chứa chấp bọn họ được nữa rồi…
“A a a, cục cưng, ba năm không gặp em lại đẹp hơn rồi, trời ơi, còn cao lên hơn nhiều nữa chứ, thật không thể tin được”.
“Để chị ngắm em xem nào”.
Trong văn phòng, Ngụy Thung kích động quan sát Hạ Phương vài vòng, đến khi Hạ Phương mất kiên nhẩn, cô ấy mới kiềm chế lại, kéo tay cô: “Em đến Kinh Thành lúc nào mà sao không nói cho chị biết thế? Nếu không phải hôm qua biết em đi khám bệnh cho người nhà họ Tư thì chị cũng không biết em đến”.
“Có phải em không coi chị là bạn thân không? Em chê chị lớn tuổi hơn em nên không nhận người bạn thân là chị nữa rồi phải không?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!