Thế mà Hạ Phương còn chẳng nhìn cô ấy, đã quay người đi ra ngoài với vẻ ngầu đét.
Ngụy Thung đi theo Hạ Phương ra sân khấu, bên đó đang khẩn trương bố trí các công việc liên quan cho phần biểu diễn chính thức tiếp theo.
'Trông thấy Hạ Phương, nét mặt đạo diễn Lâm hơi xấu, đạo diễn Lâm châm chọc: "Ơ, đây không phải là cô Ngụy nổi tiếng của chúng ta đấy à?"
“Thật không dễ dàng a, cô Ngụy bận trăm công nghìn việc còn có thể để ra thời gian tới tham gia buổi tập duyệt sáng nay.” Lâm Chính Ích nói xong, anh ta nói với nhân viên đứng bên cạnh: “Còn ngây ra đó làm gì? Trợ lý đâu, còn không mau qua đây nói cho cô Ngụy của chúng ta biết các hạng mục cần chú ý và vị trí đứng ở tiết mục biểu diễn tiếp theo?”
Trợ lý lập tức đi lên, nhìn dáng vẻ thanh cao của Ngụy Thung, cô ta châm chọc: “Ay ya, cô Ngụy đến rồi, thất lễ thất lễ, mấy hôm nay chúng tôi bận đến suýt
ngất mà chẳng thấy cô Nguy tới.”
“Nào nào nào, các cậu nhường đường đi nào, để cô Ngụy lên diễn thử trước, vị này không thường nên mọi người hiểu cho nhé, để cô Ngụy vào vị trí trước nhé.”
Hai hôm nay, Lâm Chính Ích đã mắng sau lưng Ngụy Thung rất nhiều.
Trợ lý làm việc ở đây thành tỉnh rồi, cô ta một lòng nịnh nọt đạo diễn.
Biết đạo diễn không thích Ngụy Thung, tất nhiên cô ta sẽ tinh ý phối hợp với đạo diễn, châm chọc nói kháy Ngụy Thung một trận, vòng vo chỉ trích Ngụy Thung
bệnh ngôi sao.
Sắc mặt Ngụy Thung có hơi khó coi, nhưng cô ấy cũng biết những người này gió chiều nào xoay chiều ấy.
Khoảng thời gian này mình không ở đây, vừa khéo, đối thủ cạnh tranh suất múa mở màn với cô ấy cũng lấy được cơ hội biểu diễn ở phần nghỉ giải lao trong
cuộc thi vũ đạo.
Tính tình Ngụy Thung không được hiền cho lắm, nhưng ở giới biểu diễn nghệ thuật, cô ấy cũng có chút địa vị.
Nhân duyên của cô ấy vẫn luôn khá tốt, mặc dù cô ấy chỉ từng hợp tác với đạo diễn Lâm Chính Ích một lần, nhưng trước đây Lâm Chính Ích đều khách sáo lễ độ với Ngụy Thung.
Bây giờ chỉ vì một buổi tập duyệt mà đã trở mặt với mình rồi, thật quá đáng.
“Ô, tôi còn tưởng là ngôi sao lớn nào tới cơ, hóa ra là cô Ngụy.”
Ngụy Thung đang suy nghĩ thì nghe thấy một giọng châm chọc từ xa truyền tới.
Giương mắt lên, không hề bất ngờ khi nhìn thấy luôn đối thủ của cô ấy, Tô Viên Tịch — chủ tịch câu lạc bộ vũ đạo Danh Viên Kinh Thành.
Hình như Tô Viên Tịch vừa tập duyệt xong, cô ta mặc bộ quần áo tập múa màu đen, phơi bày ra dáng người đẹp lung linh hết sức, trước lồi sau vểnh.
Khuôn mặt cô ta rõ ràng đã từng làm phẫu thuật thẩm mỹ, cô ta trang điểm kỹ, khóe miệng nở nụ cười châm biếm, ánh mắt tràn ngập trêu tức.
“Thảo nào đạo diễn phải mời vào sân khấu, thân phận của cô Ngụy đúng là không tầm thường. Mời cô Ngụy, mọi người đều rất mong chờ vào tiết mục biểu diễn của cô đấy.”
Nhìn thấy Tô Viên Tịch, vẻ mặt Ngụy Thung cũng chẳng tệ lắm, cô ấy thảnh thơi quan sát Tô Viên Tịch một lượt: “Chủ tịch Tô chê cư: tôi chỉ nhảy một bài múa mở màn thôi mà, tôi cũng chẳng phải nhân vật siêu phàm gì, nói cho cùng, tôi cũng giống chủ tịch Tô, đều là vai phụ thôi.”
“Cho nên, nhiệm vụ của tôi là biểu diễn thật tốt bài múa mở màn, còn tập duyệt gì gì đó, mọi người cũng đâu phải thanh niên trẻ mới ra mắt, những việc cơ bản mọi người đều hiểu, nên tôi không muốn chiếm dụng quá nhiều thời gian của đạo diễn và các nhân viên công tác.