Và cả hành vi sau lưng của An Nina, rõ ràng cô ta cố ý dẫn Tư Thành theo cô ta vào không gian kín.
Ngoài ra, lúc xảy ra tai nạn, người phụ nữ này lại tình cờ có mặt ở hiện trường, nếu tách các sự kiện ra thì có vẻ không có gì to tát, nhưng khi kết nối lại với nhau khiến người ta suy nghĩ sâu xa.
kưa Hạ Phương hơi nheo mắt, toàn thân toát ra một sự áp lực to lớn.
Đột nhiên Nam Phong cảm thấy một sự áp lực khó tả, anh ta ngước mắt lên thì thấy trên mặt Hạ Phương vẫn tươi cười, nhưng ánh mắt lạnh lùng sắc bén.
“Cảm ơn bác sĩ Nam, phiền anh chăm sóc cho ông cụ, tôi đi gặp Tư Thành.”
Dứt lời, cô quay người sải bước về phía trước.
Sở Lâm Xuyên đuổi theo kịp thời: “Sếp Phương, tôi biết văn phòng bác sĩ Nam ở đâu, tôi dẫn cô đi.”
Hạ Phương bước đi không nhanh, nhưng mỗi bước đều mang theo khí thế mạnh mẽ, khiến Nam Phong không khỏi nhíu mày.
Sẽ không có chuyện gì lớn xảy ra đâu nhỉ?
Tuy nhiên, điều anh ta cần quan tâm bây giờ không phải chuyện giữa Tư Thành và Hạ Phương, mà là...
Anh ta quay đầu nhìn Chử Đình Lệ: “Đêm nay để Lâm Hoan chăm sóc ông cụ, còn cô về nhà suy nghĩ lại, ngày mai nộp bản kiểm điểm một nghìn chữ trở lên cho tôi.”
Chử Đình Lệ hốt hoảng nói: “Không, không được, bác sĩ Nam, làm ơn, để tôi ở lại chăm sóc ông cụ đêm nay đi. Tôi, tôi nhất định sẽ suy nghĩ kỹ càng, tôi cũng sẽ nộp bản kiểm điểm ngày mai...”
Mãi cô ta mới chờ được Tư Thành đến đây, sao cô ta rời đi được?
Sức khỏe ông cụ mấy năm nay tương đối tốt nên rất ít khi thấy Tư Thành đến.
Cuối cùng anh cũng đến, cô ta còn chưa nói câu nào với anh, cô không muốn rời đi.
“Đây là mệnh lệnh” Nam Phong nói xong thì sai y tá đẩy ông cụ sang phòng bệnh bên cạnh
Chử Đình Lệ tức giận giậm chân, khóe mắt đỏ hoe rơi xuống những giọt nước mắt đáng thương.
Khi Hạ Phương đến trước cửa văn phòng của Nam Phong, Tư Thành đã bước vào hơn mười mấy phút.
Bởi vì đây là bệnh viện tư nhân, nhưng thực tế cũng giống như viện dưỡng lão, cho nên người bệnh rất ít.
Ở Giang Lâm, chỉ có một số ông chủ lớn mới có thể đến đây điều trị.
Hành lang yên tĩnh, không có tiếng động nào.
Sở Lâm Xuyên lo lắng theo sau Hạ Phương, không hiểu sao anh ấy cảm thấy sếp Phương có phần đáng sợ.
Chẳng lế anh hai xảy ra chuyện gì sao?
Sở Lâm Xuyên nhíu mày, đang định gõ cửa văn phòng Nam Phong thì Hạ Phương ngăn lại.
Hạ Phương đứng trước cửa, vểnh tai lên chuẩn bị nghe ngóng bên trong đang xảy ra chuyện gì.
Bỗng từ bên trong truyền ra một tiếng hét chói tai tựa như đau đớn lại như vui sướng, cực kỳ giống... Tiếng hét cường điệu khi làm chuyện đó.
Sắc mặt Hạ Phương tối sầm, toàn thân như đông cứng.
“A—"
“Anh Thành, ư... Em sai rồi, đừng...”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!