Hạ Phương đã biết trước Lệ Minh Nhã sẽ soi mói gây chuyện, nên khi nghe thấy những chất vấn của cô ta, Hạ Phương không ngạc nhiên chút nào, mà còn nở nụ cười sâu xa.
Cô không sợ Lệ Minh Nhã gây chuyện, mà chỉ sợ Lệ Minh Nhã không gây chuyện ở đây mà đi nói xấu sau lưng thôi.
Hạ Phương rất kiên nhẫn giải thích cho Lệ Minh Nhã linh cảm thiết kế và nguyên lý cơ bản từng chút một.
Lần lượt giải đáp những vấn đề mà Lệ Minh Nhã vừa nói.
Nhưng Lệ Minh Nhã vẫn chưa hài lòng, cô ta sa sầm mặt nói: “Nên cô muốn nói với tôi là thiết kế của cô hoàn mỹ về lý thuyết, cũng hoàn toàn phù hợp với yêu cầu, là một thiết kế hoàn mỹ đúng không?”
Hạ Phương cong môi: “Không dám nhận, hoàn mỹ hay không là định nghĩa của mỗi cá nhân. Dù sao lễ phục này là thiết kế cho cô Lệ, chỉ khi cô Lệ cảm thấy hoàn mỹ thì sự hoàn mỹ của nó mới có ý nghĩa”.
Lệ Minh Nhã đứng dậy, lạnh lùng nói: “Phải, cô đúng là đã thiết kế đúng như yêu cầu của tôi, nó thật sự rất đặc biệt, rất duy mỹ, khiến người ta vừa nhìn thấy đã kinh ngạc. Nhưng tôi nhìn thế nào vẫn không thấy nó đáng giá hai trăm triệu”.
Hàm ý là lễ phục này thiết kế rất tốt, mọi mặt đều phù hợp với yêu cầu của Lệ Minh Nhã, nhưng cô ta cảm thấy bỏ một số tiền lớn đi mua lễ phục là không đáng giá.
Nói thẳng ra là cảm thấy lễ phục này có hoàn mỹ. hơn nữa cũng chỉ là một lễ phục bình thường, thiết kế rất đẹp, nhưng không đến mức cô ta phải bỏ ra hai trăm triệu để mua nó.
“Huống hồ những lý thuyết mà cô nói cũng chỉ đến từ một phía, tôi cũng không học thiết kế, sao tôi biết cô. có lừa tôi không được?”
“Đúng là cô có bản lĩnh, lễ phục này cũng rất không tầm thường, nhưng bên trên ngoài kim cương có giá trị hơn mười triệu thì những vật liệu khác hoàn toàn không đáng bao nhiêu tiền. Cô đòi hai trăm triệu, ha, tôi còn cho là có thể nhìn thấy tác phẩm trên trời nào nữa chứ”.
Lệ Minh Nhã lạnh lùng bắt bẻ, nghĩ rằng sau khi nghe mình nói thế, Hạ Phương sẽ tức giận mà buông lời mảng chửi.
Nhưng không hề. Từ đầu đến cuối nét mặt Hạ Phương luôn rất dửng dưng, nụ cười trên miệng khiến người ta không thể thấy rõ cảm xúc thật sự của cô.
“Tôi không đồng ý với câu nói này của cô Hạ Phương nói xong thì lại lật một trang slide khác.
Bên dưới là nguyên lý và ý tưởng thiết kế của cô.
Cô bỏ qua nó, hình ảnh dừng lại ở slide cuối cùng là bảng kê vật liệu sử dụng.
Một trang có cả thiết kế, chất liệu, nhân công để làm ra bộ lễ phục, tất cả đều được liệt kê.
Nội dung rất nhiều, font chữ hơi nhỏ, nhìn có hơi vất vả.
Nhưng tổng số tiền cuối cùng Hạ Phương đã bôi đỏ, dùng font chữ to hơn để đánh dấu, rất dễ nhìn thấy.
Khi nhìn thấy chi phí một trăm ba mươi triệu kia, sắc mặt Lệ Minh Nhã lập tức tái xanh.
Dù yêu cầu ban đầu của cô ta hơi quá, cái nào cũng là cao cấp nhất.
Chỉ kim cương kia thôi, đi ra ngoài cũng không thể mua được với giá một trăm năm mươi nghìn.
Chú của cô ta nhập hàng cũng mất giá từng đó, giá của Hạ Phương thật sự không phải là đắt.
Nhưng cô ta không ngờ chỉ phí lại cao như thế...
“Cô Lệ, chín mươi chín viên kim cương này của cô không chỉ đắt về giá vật liệu mà chỉ phí nhân công cũng không thấp, còn rất mất thời gian. Nên tôi đã làm ra phương án này trong vòng hai ngày, hy vọng cô Lệ có thể nhanh chóng quyết định, thuận lợi cho công việc tiếp theo của chúng tôi. Dù sao thiết kế cũng chỉ mới là bắt đầu, việc chế tạo sau đó mới là khó khăn nhất”, Hạ Phương cất giọng nhẹ nhàng, trong đó còn chứa đựng chút ý cười.
Sau nỗi kinh ngạc, Lệ Minh Nhã không khỏi cười châm chọc: “Nghĩa là Thiết kế trưởng Hạ muốn tôi nhanh chóng gật đầu đồng ý với thiết kế này đúng không?”
Hạ Phương cười nói: “Cô Lệ hiểu lầm rồi, tôn chỉ của chúng tôi là khiến khách hàng hài lòng, nếu cô Lệ vì hài lòng mới đồng ý thì đương nhiên tôi hy vọng là càng nhanh càng tốt, nhưng chúng tôi cũng sẽ không vì thời gian gấp rút mà ép khách hàng đồng ý”.
Nghe thấy thế, trong mắt Lệ Minh Nhã lộ vẻ khinh thường, cất giọng châm chọc: “Thiết kế trưởng Hạ vòng vo như thế là muốn nói với tôi nếu thích thì đừng bắt bẻ, mau chóng quyết định, đừng làm chậm trễ việc chế tác. đúng không?”
“Xem ra cô Lệ có hiểu lầm rất lớn về tôi", Hạ Phương đáp một câu, cũng không giải thích mà chỉ thở dài: “Nhưng không sao, đây là công việc, tôi sẽ không mang theo cảm xúc cá nhân của mình. Nhưng vẫn mong cô Lệ có thể hiểu một điều”.
Nói đến đây Hạ Phương thoáng dựng lại, nhìn lên màn hình máy tính rồi nó hời gian chế tác lễ phục này là mười lăm ngày, theo quy trình chế tác của xưởng LM, thời gian làm ra lễ phục sẽ không ít hơn mười ngày. Nói cách khác nếu trong vòng năm ngày thiết kế này của cô không thể sửa đổi và chốt xong thì không thể nào hoàn thành việc chế tác được”.
Đây chẳng phải đang uy hiếp cô ta sao?
Lệ Minh Nhã không khỏi hừ lạnh, đang muốn giễu cợt thì nghe Hạ Phương cười nói: “Nói cách khác một khi giai đoạn thiết kế vượt qua năm ngày, chúng tôi sẽ tự động huỷ đơn hàng này. Nếu vì bên thiết kế của chúng tôi, chúng tôi sẵn sàng trả lại gấp đôi tiền cọc, nhưng nếu vì khách hàng thì tiền cọc sẽ không được trả lại, hơn nữa sau này LM cũng sẽ không bao giờ tiếp nhận đơn hàng của khách hàng này”.
“Gô uy hiếp tôi à?”, Lệ Minh Nhã sa sầm mặt, đập. bàn đứng dậy, cực kỳ giận dữ.
Nụ cười trên mặt Hạ Phương vẫn tao nhã như trước: “Cô Lệ không xem hợp đồng hợp tác của chúng ta à? Đây chỉ là nội dung trong hợp đồng thôi, sao có thể nói là uy hiếp được?”
Hạ Phương vừa dứt lời, Tô Tử Ninh đã lập tức đưa hợp đồng đến trước mặt Lệ Minh Nhã.
Thấy nội dung trên hợp đồng, Lệ Minh Nhã tức giận đến mức khuôn mặt cũng trở nên vặn vẹo.
Cô ta sơ suất không xem kỹ hợp đồng, bị Hạ Phương dài bẫy.
Cô ta đẩy hợp đồng kia ra, sa sầm mặt, cười khẩy nói: “Được, nếu là hợp đồng thì tôi không có gì để nói cả, có điều Thiết kế trưởng Hạ à, dù t của cô trông rất là hoàn mỹ, lời giải thích cũng không có gì để bắt bẻ, nhưng tôi không thích thiết kế này của cô, không phải cô nói sẽ chốt bản thiết kế trong vòng năm ngày à? Còn ba ngày nữa, tôi chỉ muốn thiết kế này xứng đáng với mức giá hai trăm triệu, không vội quyết định”.