Tư Thành nhịn một buổi tối.
Nhãn nhịn cả một đêm, anh sắp bị Hạ Phương bức điên rồi.
Vật vả lắm anh mới ngủ được khi trời vừa hửng sáng, nhưng không ngờ Hạ Phương vừa tỉnh lại đã không nghe lời sờ loạn lên người anh...
Sờ loạn thì thôi đi, lại còn động tay động chân với anh...
Lúc bị hôn tỉnh, trong đầu Tư Thành chỉ có một suy nghĩ - Đó là phải dạy dỗ lại cô gái không chịu nghe lời này một trận mới được.
Cái gì mà phải tôn trọng cô, không được ép buộc cô, phải đợi cô gật đầu đồng ý vân vân, tất cả đều bị vứt ra sau đầu.
Tư Thành vốn đang khó chịu vì cả đêm không được ngủ ngon, cảm nhận được Hạ Phương đang hôn trộm mình thì lập tức vươn tay lật cô xuống dưới thân mình.
Tiếp đó là những nụ hôn rơi xuống như mưa, như thể muốn nhấn chìm Hạ Phương.
Hạ Phương cũng không bài xích hôn môi và sự động chạm thân thiết của Tư Thành, khoảng thời gian sống chung đã khiến cô quen với hơi thở của Tư Thành, cũng quen cả xúc. giác khi anh chạm vào.
Đêm đó, cô đã mơ một giấc mơ kỳ lạ.
Không phải là giấc mơ bình thường, mà hình ảnh trong giấc mơ đó không hề phù hợp với trẻ em, cả một đêm như vậy suýt nữa đã bức cô phát điên.
Cô xin thề, cảm giác này còn khiến cô khó chịu hơn cả khi phải bò ra từ trong vũng máu.
Nhưng cô cứ bị vây trong giấc mơ ấy không tỉnh lại được, vất vả lắm đến hừng đông mới tỉnh táo lại được đôi chút, nhưng cơ thể cô lại bị nhóm lửa...
Tuy việc phải bổ nhào vào Tư Thành khiến cô thấy hơi ngượng, nhưng...
Dù sao tối hôm qua cô cũng đã muốn ăn đứt Tư Thành rồi, nhưng cuối cùng lại hết sức, bất cẩn ngủ thiếp đi.
Chắc Tư Thành nhịn gần chết rồi ha? Thân là vợ của anh, chẳng phải cô nên giúp đỡ cho anh ư?
Không để Hạ Phương suy nghĩ nhiều, Tư Thành đã bắt đầu tấn công từng đợt như vũ bão, như muốn trút ra hết những ngột ngạt và khát vọng trong lòng anh.
Hạ Phương ôm lấy Tư Thành, yên lặng đáp lại lửa tình của anh.
Tất cả đều như nước chảy thành sông, những điều ngại ngùng và kiềm nén khi trước lúc này đây đã được buông thả hết.
Tư Thành đã phải chịu đựng mấy tháng qua như một con ngựa hoang đứt cương, một khi đã xổng ra là không thể xích về được nữa, anh cứ một mực quấn lấy đòi hỏi nhiều hơn ở Hạ Phương.
Áo ngủ chẳng biết từ khi nào đã bị kéo rơi xuống nền nhà. Mặt trời sớm mai dần lên cao, làm lấp lánh sương lạnh buổi đêm còn đọng lại trên cửa sổ, khiến căn phòng chợt chập.
choạng sáng tối.
Mà hai người còn đang dây dưa cũng lấp ló bóng hình giữa tia sáng lờ mờ, họ lên xuống từng nhịp, tựa như chiếc. thuyền nhỏ lênh đênh giữa sông đang trôi ngược dòng, đương đầu với mưa gió.
Lúc Hạ Phương tỉnh lại lần nữa đã là buổi chiều.
Cô đau nhức toàn thân năm ở trên giường, đầu óc trong phút chốc không thể tỉnh táo được.
Một lúc sau, cô cảm nhận được ánh mặt trời nóng bỏng xuyên qua rèm cửa hé mở, lúc này mới chớp mắt vài cái.
Cô đã ngủ bao lâu rồi?
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!