Ngửi thấy mùi hương kỳ lạ kia, Hạ Phương sa sầm mặt lùi về sau hai bước, giọng nói trở nên sắc bén: “Anh đánh lén tôi?”
Lục Trí Vân vẫn giữ chặt lấy Lucy Mộ Dung, ánh mắt tối tăm trở nên điên cuồng: “Cái này sao có thể nói là đánh lén được? Hạ Phương, tôi là đang giúp cô, cô cũng không muốn bạn thân mình bị tôi cắt cổ đâu nhỉ?”
“Nếu cô không thể nhanh chóng đưa ra quyết định, không muốn gật đầu với tôi, còn không nỡ khiến Lucy Mộ Dung bị thương, thì tôi sẽ giúp cô, để cơ thể của cô đưa ra quyết định”.
Dứt lời, tay cầm dao của anh ta lại kề sát vào cổ Lucy Mộ Dung hơn: “Tốt nhất cô đừng để tôi đợi quá lâu, tôi sợ lát nữa thuốc phát huy tác dụng, cô sẽ không nhịn được mà nhảy lên người tôi đấy..”
“Phi!", Lucy Mộ Dung đã say đến mơ màng cũng phải tỉnh táo lại trước hành động này của Lục Trí Vân, cô ấy tức giận hét to: “Lục Trí Vân, cậu đừng có nằm mơ, dám mơ mộng với Phương cục cưng của tôi á, ha ha, ai cho cậu dũng khí vậy?”
“Im miệng!”, Lục Trí Vân bóp lấy cổ Lucy Mộ Dung: “Cô chán sống rồi đúng không?”
“Người chán sống là cậu thì có! Cậu nghĩ mình là ai, cóc ghẻ mà muốn ăn thịt thiên nga à?”, Lucy Mộ Dung hô to với Hạ Phương: “Phương cục cưng, cậu mau đi đi, mặc kệ mình, nếu tên khốn kiếp này dám làm gì mình, mình có chết cũng phải để cậu ta ở tù mọt gông! Nghĩ mình là con của quan chức là ghê gớm lắm à, phi!”
“Nếu cô còn nói nhảm, có tin tôi lập tức rạch mặt cô không?”, Lục Trí Vân bị nói trúng tim đen, thẹn quá hoá giận dơ giao về phía mặt Lucy Mộ Dung.
Hạ Phương sa sầm mặt, đưa mặt nhìn về phía sau lưng Lục Trí Vân, cười châm chọc: “Lục Trí Vân, tốt nhất anh nên giữ chặt tay mình, nếu không...”
“Cô đừng hòng uy hiếp tôi!", dao của Lục Trí Vân lại di chuyển về cổ Lucy Mộ Dung một lần nữa: “Hạ Phương, tôi cho. cô thêm một phút, nếu cô còn không đưa ra quyết định thì đừng trách tôi quyết định thay cô”.
Hạ Phương híp mắt lại, sau đó lười biếng ngáp một cái:
“Tôi có thể đi cùng anh, nhưng anh đừng hối hận...
Dù sao đến lú đó cô nam quả nữ, nếu cô thật sự không giữ đừng chừng mực giết chết anh ta thì cũng không thể trách cô được.
Trong mắt Lục Trí Vân lộ vẻ điên cưồng, anh ta cười đắc ý: 'Cô cho rằng tôi là Lục Anh Đường sao? Ha ha ha, hẹn hò với cô nhiều năm như thế mà chưa từng chạm vào cô, anh ta yếu kém nhưng tôi lợi hại lắm, chỉ sợ sau khi ngủ một lần cô lại bị nghiện tôi đấy”.
Hạ Phương chỉ cảm thấy rất buồn nôn, suýt thì nôn ra ngoài.
Cô từng gặp không ít tên đàn ông ghê tởm, nhưng loại ghê tởm như thế thì thật sự rất hiếm thấy.
Lucy Mộ Dung còn thẳng thắn hơn, cô ấy nghiêng đầu sang một bên bät đầu nôn khan, vì kích động nên cổ chạm phải con dao sắc bén, một chút máu tươi lập tức chảy ra.
Hạ Phương sa sầm mặt, cô đang muốn ra tay, nhưng người sau lưng Lục Trí Vân lại hành động nhanh hơn, chỉ nghe Lucy Mộ Dung đau đớn hét lên một tiếng, người đó lập tức lao tới, không đợi Lục Trí Vân kịp phản ứng đã nắm lấy tay anh ta giằng lấy con dao, đấm mạnh vào mặt anh ta, sau đó kéo Lucy: Mộ Dung vào lòng.
Hạ Phương cũng nhân cơ hội lao tới, không nói nhiều mà thẳng tay đánh cho một trận, khiến Lục Trí Vân không có cả cơ hội đánh trả, ôm đầu nằm dưới đất gào thét.
Hạ Phương ra tay rất tàn nhẫn, mỗi lần đều đánh đúng chỗ, chuyên chọn những chỗ đánh khiến người ta đau nhất, nhưng không nhìn ra vết thương và máu bầm, đánh đến mức Lục Trí Vân ôm đầu đau đớn lăn lộn dưới đất.
Lúc dừng tay lại, Hạ Phương đâm một cây ngân châm vào chân Lục Trí Vân, sau đó phủi tay, thấy mấy người đàn ông cao †o xung quanh đã bò dậy, cô cười châm chọc: “Nếu không muốn chết thì cút đi cho tôi!”
Thấy Hạ Phương giơ tay lên, mấy người đàn ông kia sợ hãi, lập tức bỏ chạy như ong vỡ tổ.
Nhìn Lục Trí Vân lăn lộn dưới đất, Hạ Phương lạnh lùng nói: “Lục Trí Vân, tôi cảnh cáo anh một lần cuối cùng, cách xa tôi và bạn tôi ra, nếu không tôi sẽ khiến anh phải trả giá đắt đấy”.
Dứt lời, Hạ Phương nhìn về phía Sở Lâm Xuyên và Lucy Mộ Dung bên cạnh.
Lucy Mộ Dung được Sở Lâm Xuyên cứu thoát, sau khi nhận ra là anh ấy, cô bắt đầu đen mặt giấy giụa, muốn giữ khoảng cách với Sở Lâm Xuyên.
Nhưng Sở Lâm Xuyên lại giữ lấy tay cô, cất giọng mất kiên nhẫn: “Đừng cử động, cô bị thương rồi”.
“Tôi bị thương liên quan gì sếp Xuyên? Anh buông tay ra, tôi sẽ tự xử lý", dù Lucy Mộ Dung đang rất say, nhưng cô ấy vẫn có thái độ chống cự với Sở Lâm Xuyên.
Sở Lâm Xuyên nhíu mày: “Cô nghĩ tôi muốn quan tâm đến cô à? Nếu không vì cô chảy nhiều máu, sợ cuối cùng cô xảy ra chuyện gì lại trách tôi thì tôi cũng lười quan tâm cô”.
“Anh yên tâm, dù có chết tôi cũng sẽ không để lộ quan hệ giữa tôi với anh đâu, anh không cần ép mình như thế”, Lucy Mộ Dung đẩy anh ấy rồi, bản thân thì đứng không vững ngã xuống đất.
Sở Lâm Xuyên giận đến mức bật cười: “Lucy Mộ Dung, cô nói chuyện có lý lẽ chút được không vậy?”
“Tôi nói lý lẽ cái gì? À, đúng rồi, tôi nói sai, chúng ta vốn không có quan hệ gì cả, anh càng không cần phải lo lắng rồi đúng không!”
“Cô đúng là ngang ngược!”, Sở Lâm Xuyên sa sầm mặt: “Nếu không vì sợ cô liên luy đến sếp Phương thì tôi cũng không cứu cô, làm ơn mắc oán”.
Câu nói của Sở Lâm Xuyên khiến tim Lucy Mộ Dung thắt lại, cô ấy cười giễu cợt: “Phải, tôi biết, anh đi đi, Phương cục cưng không sợ bị tôi liên luy, anh lo thừa quá rồi”.
Hạ Phương bỗng dưng bị nhắc tới sờ mũi, cứ có cảm giác cuộc trò chuyện của hai người có hơi kỳ lạ.
Sở Lâm Xuyên rõ ràng lo läng cho Lucy Mộ Dung, nhưng miệng nói một đăng lòng nghĩ một nẻo, vừa cất lời đã kiếm chuyện.
Lucy Mộ Dung thì cũng thấy biết ơn, nhưng câu nào cũng. có gai.
Hầy, hai người này đúng là...
“Cậu nói sai rồi, nếu thật sự có người sẵn sàng thay mình lo lắng cho cậu thì mình không muốn lo cho cậu chút nào”, Hạ Phương hờ hững tiếng lên, lấy thuốc bôi lúc trước ra, ngồi xổm xuống xử lý vết thương cho Lucy Mộ Dung.
“Ngước đầu lên, chảy nhiều máu thế, không cần cổ nữa à”
“Hu hu, Phương cục cưng, cậu quát mình, cậu quát mình, cậu không yêu mình nữa rồi đúng không?”, dù Lucy Mộ Dung khóc lóc ầm ï, nhưng khi bị Hạ Phương nâng cằm lên vẫn không dám cử động.