Trong quán bar bật nhạc tình cảm, dưới ánh sáng mờ mờ, nét mặt Lucy Mộ Dung có vẻ rất buồn.
Hạ Phương khẽ cười, cô cụng ly với Lucy Mộ Dung: “Uống thêm mấy ly thì cậu sẽ tự nói thôi”.
Lucy Mộ Dung nhìn khuôn mặt vẫn luôn lạnh nhạt của Hạ Phương, cô ấy uống cạn ly rượu, tựa đầu lên vai cô.
“Phương cục cưng, sao cậu có thể bình tĩnh và ung dung khi đối mặt với tất cả mọi chuyện thế”, ánh mắt Lucy Mộ Dung hơi mơ màng, giọng nói cũng rất mê man: “Mình đã cố gắng lắm rồi, nhưng trong nháy mắt xảy ra nhiều chuyện như thế, mình vẫn không có cách nào để bản thân bình tĩnh lại, thậm chí mình còn không biết phải đối mặt với bản thân như thế nào”.
Nghe thấy thế, tầm mắt Hạ Phương xuyên qua ánh đèn, cong môi cười khẽ: “Có lẽ là đã trải qua quá nhiều chuyện, bị kích thích nhiều, nên dần dần có nhiều chuyện không thể ảnh hưởng đến mình”.
Dứt lời, Hạ Phương ôm lấy vai Lucy Mộ Dung: “Không phải mình đủ bình tĩnh, mà là mình đã vô cảm rồi”.
Lucy Mộ Dung cắn môi ngước mắt, nhìn thấy nụ cười khổ trên mặt Hạ Phương, cô ấy lau đi nước mắt trên mặt: “Mấy năm qua rốt cuộc cậu đã trải qua chuyện gì ở nước ngoài vậy.”
Hạ Phương hơi hé miệng, véo mặt cô ấy một cái: “Những gì cậu có thể nghĩ tới hoặc không thể nghĩ tới mình đều trải qua rồi, nên là đừng hâm mộ sự ung dung và bình tĩnh này của mình, vì chắc chắn cậu không muốn trải qua đâu”.
Lucy Mộ Dung lại lập tức rưng rưng nước mắt, cô ấy đau lòng ôm lấy Hạ Phương: “Hu hu, cách an ủi người khác này của cậu luôn có thể khiến người ta bật khóc đấy, bây giờ mình không thấy đau lòng cho bản thân nữa, nhưng mình thấy đau lòng cho cậu..."
Hạ Phương thật sự không biết an ủi người khác cho lắm, dường như việc an ủi người ta đến phát khóc là quá bình thường, cô chỉ có thể cười khổ, xoa đầu cô ấy: “Ngoan, đừng khóc, mọi chuyện đều đã qua rồi, chúng ta đừng nhìn về quá khứ, phải nhìn về tương lai”.
Hạ Phương bưng ly rượu đưa đến bên miệng Lucy Mộ Dung: “Nếu không thể đối mặt một cách bình tĩnh thì không cần ép buộc bản thân, cậu là người bình thường, cậu có thể khóc, có thể làm ầm ï, có thể tức giận cũng có thể nóng nảy, không cần ép mình phải chấp nhận những chuyện không thể chấp nhận”.
Nghe cô nói xong, Lucy Mộ Dung bỗng dưng khóc càng to hơn: “Cậu vừa nói người ta không được khóc vừa nói được khóc, mình... mình... hu hu...”
Hạ Phương võ nhẹ lên vai Lucy Mộ Dung, im lặng an ủi và bầu bạn với cô ấy.
Đợi Lucy Mộ Dung khóc xong, tâm trạng của cô ấy cũng đã dễ chịu hơn.
Cô ấy lau sạch nước mắt, ngồi thẳng người dậy hít sâu một hơi, cười nói với Hạ Phương: “Thật ra cũng không phải chuyện lớn gì”, cô ấy uống mấy ngụm rượu, thở dài một hơi: “Chỉ là bị một thăng đàn ông cặn bã phản bội, sau đó lại gặp một thăng đàn ông cặn bã khác mà thôi”.
“Đàn ông cặn bã?”, Hạ Phương uống một ngụm bia, lười biếng hỏi: “Hạ Lâm Dịch sao?”
Lucy Mộ Dung uất ức mím môi: “Phải”.
“Cậu đã nói với mình từ rất lâu rồi là tên đàn ông này không tốt, bảo mình suy xét cẩn thận. Nhưng cả nhà mình đều nói Hạ Lâm Dịch trưởng thành dưới ánh mắt của họ, tính cách dịu dàng thành thực, nếu hôn ước đã được quyết định thì phải hoà thuận với nhau”.
“Mình cảm thấy cũng khá là có lý, dù bên cạnh có nhiều người theo đuổi, nhưng những người đó một là không đẹp trai bằng Hạ Lâm Dịch, hai là cứ làm mình cảm giác bọn họ tiếp cận vì cơ thể của mình, ba là bọn họ rất ba hoa, nói còn dễ nghe hơn cả hát”.
“Từ nhỏ bố mẹ đã dạy mình là đừng để vẻ ngoài giả tạo của những người đó lừa gạt. Nên mình chưa từng quan tâm đến những người theo đuổi đó, còn cảm thấy Hạ Lâm Dịch lớn lên cùng mình từ nhỏ trung thực, sống cùng anh ta rất yên tâm. Cũng có lẽ vì từ nhỏ bố mẹ mình đã truyền thụ quan niệm này cho mình, khiến mình có cảm giác sau khi lớn nhất định sẽ làm vợ anh ta”.
“Nên dù không thích anh ta, mình vẫn đã xác định là anh †a, không ngờ anh ta lại ghê tởm chẳng khác gì Lục Anh Đường”.
Lucy Mộ Dung tức giận nghiến răng: “Cậu biết không? Hôm qua mình chỉ uống quá nhiều đi đến sân thượng hóng gió thôi, kết quả qua đầu lại thì thấy người đàn ông tốt trong miệng bố mẹ đang ôm hôn một em gái sexy, định dã chiến trên sân thượng..."
“Lúc đó mình mà không ở đó thì e rắng bọn họ đã làm ở chỗ đó luôn rồi... Cũng không sợ có người bỗng dưng đến đó, làm cay mắt người khác”.
“Thật là, lúc đó mình đứng ở đó thôi đã thấy bẩn, ngay cả không khí cũng khiến mình thấy buồn nôn. Mình chưa từng gặp hình ảnh ghê tởm như thế bao sợ, mình... Đáng sợ nhất là lúc mình chất vấn anh ta, anh ta còn nói mình không hiểu nỗi khổ tâm của anh ta”.
“Con mẹ nó, đã lăn lộn với loại phụ nữ đó rồi, còn không kịp về phòng đã làm thế lại nói là có nỗi khổ riêng? Anh ta kinh doanh thì ghê gớm lắm sao? Bây giờ kinh doanh đều phải ngủ với người này người kia à? Buồn cười chết mất”.
“Huống hồ việc kinh doanh nhỏ lẻ đó của anh ta còn không đủ nhét kế răng của Phương cục cưng chúng ta, càng khỏi phải so sánh với anh Thành nhà cậu, nếu làm ăn mà phải hy sinh thân thể thì chẳng phải anh Thành nhà cậu đã ngủ với phụ nữ cả nước luôn rồi sao?”
Cách miêu tả này... Hạ Phương không biết phải cãi thế nào. Nhưng cô ấy nói rất có lý, kinh doanh phải dựa vào năng lực cá nhân và tập thể, chứ không phải hy sinh thân thể để duy trì một vài quan hệ.
Những thủ đoạn đi đường tắt kia đều không thể lâu dài.
Tuy hành động của một người đàn ông như Hạ Lâm Dịch không được xem là hy sinh thân thể, cùng lắm chỉ là bán rẻ linh hồn, vì lấy lòng một vài người, làm thân hoặc kết nối một mối quan hệ nào đó mà duy trì một loại quan hệ đặc biệt với phụ nữ...
Chuyện này rất thường gặp trong giới kinh doanh, một vài người không biết giới hạn, vì thăng chức mà bất chấp tất cả, chỉ quan hệ nam nữ hỗn loạn là còn nhẹ.
Nhưng người thật sự có năng lực, có giới hạn trước giờ luôn tỏ vẻ khinh thường, cũng không ham hố gì những thứ này.
Cho nên...
Điều này vừa khéo cũng chứng tỏ Hạ Lâm Dịch không phải người xứng đáng với Lucy Mộ Dung.
Nhưng mà...
Hạ Phương sờ căm... Có phải bên cạnh ông Tư nhà cô cũng có vô số người đẹp không?
Dẫu sao thân phận của anh rõ ràng như thế, thậm chí không cần ngoắc tay, chỉ cần đứng ở đó cũng có thể thu hút vô số phụ nữ điên cuồng vì anh.
Người đàn ông dối trá trông có vẻ thật thà như Hạ Lâm Dịch còn lén lúc làm những chuyện đó, vậy tên yêu nghiệt Tư Thành kia...
Nghĩ thế, ánh mắt Hạ Phương trở nên sâu thẳm, thầm nghĩ lát nữa về nhà phải nghiêm túc “trao đổi” với ông Tư.
“Chỉ cần nhớ tới nét mặt hiên ngang của anh ta mình đã thấy ghê tởm. Không ngờ mình lại suýt cưới một người như thế”, Lucy Mộ Dung cười châm chọc.
Hạ Phương vỗ vai cô ấy: “Vậy chẳng phải bây giờ chúng ta nên vui vẻ sao? Nhìn rõ một người đàn ông cặn bã, thoát được tương lai bi thảm, nếu mình là cậu, chắc chắn mình sẽ tổ chức. hai bàn tiệc để chúc mừng”.
Lucy Mộ Dung bị Hạ Phương chọc cười, không khỏi bật cười: “Nói cũng đúng, ông trời có mắt, không đành lòng nhìn mình nhảy vào hố lửa, mình thật sự nên chúc mừng”.
Nhưng nhớ tới Sở Lâm Xuyên, Lucy Mộ Dung lại ủ rũ. Cô ấy cho rằng mình bị một tên đàn ông cặn bã cắm sừng