Ánh nắng hoàng hôn đỏ rực nửa vùng trời.
Ráng mây dưới ánh nắng khi mặt trời lặn loé lên những tia sáng đỏ.
Công viên nhỏ mùa hè có hơi nóng lượn lờ, thi thoảng có một cơn gió nhẹ thổi tới cũng mang theo hơi nóng, khiến người ta khó chịu.
Hạ Phương đứng ngược sáng nhìn mẹ bị bao vây ở bên kia, cô đang định tiến lên thì nghe Tiết Lan Hâm cười châm chọc: “Nói đủ chưa? Nói đủ rồi thì tránh ra cho tôi”.
Bà cụ cũng là mẹ của Hạ Khánh Dương vẫn luôn im lặng gõ mạnh quải trượng xuống đất, nổi giận đùng đùng mắng to Tiết Lan Hâm: “Sao hả? Cướp được Hạ Thị rồi là muốn coi thường người nhà họ Hạ chúng tôi đúng không? Cô không nhớ lại xem trước đây cô cầu xin con trai tôi cưới cô thế này, bây giờ lợi dụng xong thì muốn trở mặt đúng không?”
“Đúng đó, cái đồ đàn bà không biết xấu hổ, đạp anh trai tôi và Hạ Thị để trèo lên cao, bây giờ con gái cưới một kẻ có tiền thì lập tức vứt bỏ anh trai tôi? Ha, sao chị biết đứa con rể kia của chị có phải một tên vô ơn không? Hạ Thị nằm trong tay bọn chúng, cuối cùng e rằng chị cũng chẳng nhận được cái gì đâu!”, Hạ Khánh Quang cũng đen mắt quát lên.
Tiết Lan Hâm quan sát mấy người kia, không nhịn được cười khinh thường: “Đầu tiên, tôi và Hạ Khánh Dương kết hôn vì điều gì, Hạ Khánh Dương hiểu rõ nhất. Thứ hai, ban đầu Hạ Thị là do một mình tôi bỏ vốn, gây dựng trước khi cưới, tôi cho Hạ Khánh Dương cổ phần vì ông ta là chồng tôi, là thoả thuận giữa tôi và ông ta. Ngoài ra, chú cũng đi làm ở Hạ Thị, tại sao Hạ Thị lại xảy ra vấn đề chú không biết gì à? Con gái tôi về nước chưa bao lâu, nó còn trẻ như thế thì có thể làm gì? Đừng tự mình đâm đầu vào chỗ chết rồi đổ tội cho người khác”.
“Trước đây khi tôi ở Hạ Thị, Hạ Thị phát triển đến mức nào, tại sao tôi vừa ngã bệnh Hạ Thị lại xảy ra vấn đề? Các người đặt tay lên ngực tự hỏi xem thật sự do người ngoài gây ra sao?”
Tiết Lan Hâm lạnh lùng nói xong thì nhìn về phía bà nội Hạ: “Từ sau khi tôi gả vào nhà họ Hạ, điều kiện kinh tế của nhà các người thay đổi lớn đến mức nào, bà hiểu rõ hơn bất cứ ai. Trước đây nhà họ Hạ như thế nào, sau khi cưới tôi thì như thế nào, bà có thể sống tốt như ngày hôm nay là nhờ ai? Nếu không nhờ có tôi, bà nghĩ Hạ Khánh Dương có bản lĩnh để các người không lo tiền bạc gì sống trong biệt thự dễ dàng như thế à?”
“Cô nói thế là có ý gì?”, bà nội Hạ giận đến mức đỏ. bừng cả mặt: “Cô đang xem thường ai đấy? Hả? Nếu con trai tôi không có bản lĩnh đó thì cô có thể tìm nó kết hôn rồi mở công ty không? Đúng là bưồn cười, cô qua cầu rút ván thì thôi đi, lại còn bôi nhọ người khác, đây là bộ mặt thật của cô đúng không, không diễn nữa à?”
“Trước đây tôi còn thương cô bị bệnh, khuyên con trai đừng ly hôn, nhưng may mà ly hôn rồi, nếu không dây dưa mãi với loại phụ nữ như cô sẽ chỉ bị cô vét sạch nhanh hơn mà thôi”.
“Loại phụ nữ như cô nên bệnh chết mới đúng, sống chỉ biết gieo hoại”
Bà nội Hạ giận dữ cất giọng chanh chua khó nghe, không nói ra được câu nào nghe lọt tai.
Hạ Phương không có ấn tượng sâu sắc gì về bà nội, từ nhỏ bà nội đã không thích mẹ cô, vì cô là con gái nên cũng không thích gặp cô, lần nào gặp cũng châm chọc. đủ kiểu, nói mẹ cô không sinh được con trai, nói đẻ cô ra chỉ lỗ vốn.
Ấn tượng của Hạ Phương về bà nội rất tệ, vì bà ta không thích gặp cô nên mẹ cũng rất ít khi dẫn cô đi thăm bà ta.
Không ngờ nhiều năm không gặp, bà ta vẫn nói chuyện khó nghe như thế.
“Bà còn chưa chết thì tại sao mẹ tôi phải chết?”, Hạ Phương không nhịn được nữa, cô sải bước tiến lên chắn trước mặt Tiết Lan Hâm: “Chắc bà quên rồi nhỉ, trước đây khi bà bệnh chết đi sống lại, là mẹ tôi vừa bỏ tiền vừa bỏ sức chăm sóc bà mặc kệ ngày đêm, ngay cả tôi bị bệnh, mẹ cũng không có thời gian về chăm sóc tôi, các người nghĩ là vì sao?”
Hạ Phương hừ lạnh: “Chỉ vì con dâu nhỏ của bà đánh mạt chược nên bận? Hay vì con trai nhỏ của bà đi du lịch không về được? Chẳng phải là vì mẹ tôi có lương tâm, coi bà như người nhà sao? Nhưng các người có coi mẹ. tôi là người không?”
Nghe Hạ Phương nói thế, bà nội Hạ lập tức giận dữ đến mức lùi về sau hai bước, sa sầm mặt, chỉ vào Hạ Phương quát to: “Cái đồ vô ơn này, tao là bà nội của mày, mày có biết kính già yêu trẻ không?”
“Nếu bà già thì tôi không phải trẻ à? Bà cũng đâu có yêu tôi, tại sao tôi phải kính bà”, không đợi bà nội Hạ nói hết, Hạ Phương đã trầm giọng cãi lại.
Bà nội Hạ tức đến mức đỏ bừng mặt, giận dữ muốn mắng to, nhưng Hạ Phương lại không cho bà ta cơ hội lên tiếng: “Đừng nói là Hạ Khánh Dương có năng lực khiến Hạ Thị phát triển lên đỉnh cao, lúc đầu tại sao Hạ Thị có thể phát triển như thế, trong lòng cách người không hiểu à? Bà làm mẹ mà không biết ông ta có năng lực đó không sao? Nếu không có mẹ tôi, Hạ Thị này không thể nào xuất hiện, cũng không có khả năng tồn tại đâu. Sau khi mẹ tôi bị bệnh, Hạ Khánh Dương vội vã ép mẹ tôi giao quyền quản lý Hạ Thị cho ông ta, không can thiệp vào vận hành nội bộ của Hạ Thị nữa”.
“Bây giờ mới được mấy năm, Hạ Thị vốn là một công †y đang phát triển cứ thế bị ông ta làm cho sụp đổ. Đây là năng lực của ông ta đó à?”
“Người nào ăn uống mặc ở cũng dựa hết vào mẹ tôi, vậy mà các người vẫn có thể mặt dày ở đây gào thét với mẹ tôi. Bà ấy sẵn lòng cho các người là vì xem các người như người thân, nhưng các người không xem bà ấy là người thân thì cũng đừng trách bà ấy trở mặt”.
Hạ Phương nói xong, không một ai ở đây dám lên tiếng.
Bà nội Hạ tức đến mức trợn trắng mắt, suýt thì không thở nổi.
Khâu Mỹ Văn ở bên cạnh vội vàng vuốt lưng cho bà †a, lắp bắp mắng Hạ Phương: “Cái đồ lòng lang dạ sói, đây là bà nội của mày đấy! Mày muốn chọc bà ấy tức chết đúng không?”
“Mới thế đã tức chết rồi á? Khi nãy lúc các người mắng mẹ tôi không phải chỉ muốn mẹ tôi tức chết à? Tôi chỉ nói sự thật thôi đã không chịu nổi rồi?”, Hạ Phương nói xong thì đỡ lấy Tiết Lan Hâm: “Mẹ, nếu mẹ đã ly hôn, con cũng đoạn tuyệt quan hệ với Hạ Khánh Dương, thì người nhà họ Hạ này cũng không còn liên quan gì đến chúng ta nữa, sau này không cần nể mặt bọn hợ”.
Dứt lời, Hạ Phương đỡ Tiết Lan Hâm rời đi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!