:
Câu nói của Triệu Lệ Chi khiến Hạ Khánh Dương vô cùng tức giận.
Ông ta dùng lực đẩy ngã Triệu Lệ Chi đang kích động, tiến lên bóp cổ bà ta, hai mắt trợn to: “Ai nói chuyện này với bà? Tôi cho bà biết, nếu Tiết Lan Hâm đã đưa công ty này cho tôi thì nó là của tôi, dù nó có phá sản hay đóng cửa thì cũng phải nằm trong tay tôi, Tiết Lan Hâm kia nghĩ mình là ai2”
“Đây là lời hứa bà ta cho tôi, bà ta không có tư cách rút lại!”
Triệu Lệ Chỉ bị bóp cổ đến mức không thở nổi, nhưng vẫn còn rất hung hăng: “Vậy thì sao chứ? Ha, ha ha... Ông không sợ phá sản. Nhưng tiền nợ mấy chục triệu sau khi phá sản ai là người trả? Ông muốn hại chết tôi và con gái, sau đó nhân cơ hội tiếp tục ở bên đồ đàn bà đê tiện Tiết Lan Hâm kia đúng không?”
Hạ Khánh Dương bị bà ta chọc giận đến mức bật cười: “Bây giờ đã là lúc nào rồi mà bà còn lòng dạ nghĩ đến những chuyện này? Triệu Lệ Chi, bà là lợn sao? Tôi đã nói với bà rồi, Hạ Thị sẽ không phá sản, Tiết Lan Hâm và Hạ Phương sẽ không đứng nhìn nó phá sản!”
Triệu Lệ Chi cười to: “Ha ha ha, Hạ Khánh Dương, ông có còn là đàn ông không? Chuyện đã đến nước này, ngoài việc trông chờ vào vợ trước và con gái của người †a thì ông còn có hành động nào thực tế hơn không? Có phải ông thật sự cho rằng mình đưa mấy triệu ra là có thể giải quyết phiền phức của Hạ Thị không? Tôi cho ông biết, ông nằm mơ đi!”
“Có thể hay không là chuyện của tôi, bà không có tư cách xem thường tôi, đáng chết, đều do bà làm hỏng chuyện của tôi, tôi giết chết bà!”
Dứt lời, hai tay Hạ Khánh Dương liên tục dùng lực, khiến Triệu Lệ Chỉ trợn trắng cả mắt.
Cũng may vào lúc này, bên ngoài có tiếng động cơ xe vang lên, Hạ Khánh Dương nhìn đồng hồ mới phát hiện đã tới giờ xem nhà đã hẹn trước với môi giới và bên mua.
Ông ta vội vàng buông Triệu Lệ Chỉ ra, thấy bà ta đang ho khan một cách đau đớn thì nghiến răng nói: “Dọn dẹp nhà cửa lại cho tôi, đừng làm hỏng chuyện của tôi nữa”.
Bây giờ hợp đồng chuyển nhượng cổ phần đã ký, ông †a chỉ có thể cầu nguyện bên Hạ Phương đừng hành động quá nhanh, chỉ cần chưa hoàn thành thủ tục sau cùng thì mọi thứ vẫn còn kịp.
Hạ Khánh Dương không ra ngoài tiếp đón môi giới mà gọi điện thoại cho cao nhân kia.
Có điều chuông cũng đã reo, nhưng mãi không có ai nghe máy.
Hạ Khánh Dương nôn nóng đến mức suýt thì ném điện thoại đi, ông ta hùng hổ bước ra ngoài thì thấy môi giới dẫn theo một người đàn ông trẻ tuổi đang đứng bên ngoài.
Hạ Khánh Dương biết người đàn ông kia chính là khách hàng đến mua căn nhà này, có điều khi tiến lên nhìn thấy người nọ là Tư Thành, ông ta hoảng sợ lùi về sau hai bước, quát to: “Tư Thành, sao lại là cậu?”
Nghe thấy giọng nói của Hạ Khánh Dương, Tư Thành nhíu mày tiến lên: “Tổng giám đốc Hạ, lại gặp nhau rồi”.
“Cậu..”, Hạ Khánh Dương tức giận đến mức không thở được, trợn mắt nhìn Tư Thành: “Người muốn mua nhà của tôi là cậu ư?”
Tư Thành cười nói: “Căn nhà này trở thành của Tổng giám đốc Hạ từ bao giờ thế? Tôi còn tưởng nó là của mẹ vợ tôi, thấy tên của bà, tôi còn tưởng vì Hạ Phương mua biệt thự mới ở vịnh Tỉnh Hà cho bà ấy nên bà ấy không muốn tiếp tục giữ lại nơi này nữa mới bán ra. Xem ra hình như là tôi hiểu lầm rồi...
“Cậu nói cái gì?”, Hạ Khánh Dương hét to: “Sao Hạ Phương có thể mua được biệt thự ở vịnh Tỉnh Hà chứ? Cậu đùa tôi à?”
Ông ta không biết lý do mua nhà của Tư Thành có phải là thật hay không, nhưng sao Hạ Phương có thể mua nhà ở vịnh Tỉnh Hà cho Tiết Lan Hâm ở được?
Tư Thành nhún vai: “Mấy ngày nữa dọn dẹp xong là có thể vào ở rồi, sao lại không thể chứ?”
“Có phải cậu mua cho nó không?”, Triệu Lệ Chi đi ra từ bên trong, cắn răng trợn mắt nhìn Tư Thành: “Tư Thành, cậu làm nhiều chuyện vì Hạ Phương như thế có. đáng không?”
Tư Thành nhướn mày không lên tiếng.
Triệu Lệ Chỉ nói tiếp: “Muốn lấp lại cái động không đáy của Hạ Thị không mất một trăm cũng phải mất bảy tám mươi triệu? Biệt thự vịnh Tinh Hà rẻ lắm cũng hơn chục triệu, Hạ Phương chỉ là một người phụ nữ lẳng lơ không biết xấu hổ ai cũng có thể lấy làm chồng, cậu làm nhiều chuyện vì nó như thế không sợ sau này nó vét sạch cậu rồi còn cắm sừng cậu sao?”
'Tư Thành ghét nhất người khác nói xấu Hạ Phương như thế, nhưng thấy dáng vẻ của Triệu Lệ Chỉ, cuối cùng anh vẫn nhịn lại không ra tay.
Chỉ lạnh lùng nói: “Nông cạn”.
Hạ Phương cần tiêu tiền của anh chắc?
Cô là người nửa tháng có thể kiếm được một tỷ, một hai trăm triệu có là gì trong mắt cô đâu.
Đương nhiên có nói những lời này với người nhà họ Hạ, bọn họ cũng không hiểu được.
Tư Thành giơ tay nhìn đồng hồ: “Tổng giám đốc Hạ có muốn bán cái nhà này nữa không?”
Hạ Khánh Dương vốn không muốn bán nữa, cổ phần của Hạ Thị cũng không còn, huống hồ người mua còn là Tư Thành.
Sao ông ta biết Tư Thành có giở trò hay không được?
Triệu Lệ Chi thì vội vàng hô to: “Bán, sao lại không bán?”
Dứt lời, bà ta lấy thoả thuận Tiết Lan Hâm đã ký trước mặt Tư Thành trong phòng bệnh lúc sáng ra: “Dù căn nhà này đứng tên mẹ của Hạ Phương, nhưng bà ta đã đồng ý nhượng quyền cho chúng tôi bán ra rồi”.
Hạ Khánh Dương muốn phản bác nhưng Triệu Lệ Chi kéo ông ta lại, cắn răng nhỏ giọng nói: “Hạ Thị đã không còn nữa, nếu không bán căn nhà này đi thì ông sẽ chẳng còn gì cả, nhưng bán thì sẽ được bảy triệu”.
Tuy Hạ Khánh Dương rất giận dữ vì chuyện cổ phần, nhưng ông ta cũng biết Triệu Lệ Chỉ nói đúng.
Bán căn nhà này đi, ít nhất bọn họ sẽ có tiền, nhưng không bán thì nơi này sẽ thuộc về Tiết Lan Hâm.
“Tư Thành, tốt nhất cậu đừng có giở trò gì với tôi, nếu muốn mua căn nhà này, chúng ta có thể ngồi xuống thương lượng, nếu muốn làm loạn thì đừng trách tôi không khách sáo”, Hạ Khánh Dương hừ lạnh.
Tư Thành cười xấu xa: “Tổng giám đốc Hạ nói thế là sao, tôi có thể làm gì các người và căn nhà này chứ? Nếu bán thì chúng ta bắt đầu thôi?”
Dứt lời, anh đưa mắt nhìn về phía người môi giới.
Môi giới không ngờ rằng hai bên quen biết nhau, suýt thì cho rằng đơn hàng này xong rồi, nghe thấy Tư Thành nói thế, anh ta mới thở phào nhẹ nhõm, vội vàng gọi mọi người vào nhà, lấy tài liệu mình đã chuẩn bị từ trước ra.
Đồng thời Hạ Phương ở bên kia cũng đã mang thoả thuận chuyển nhượng cổ phần đi hoàn thành các thủ tục phía sau.
Nhìn cổ phần trong tay nhiều hơn, Hạ Phương khẽ thở dài.
Tất cả mọi người đều cảm thấy là cô điên rồi, tốn nhiều công sức như thế để cứu một công ty trống rỗng đã rách nát đến mức không còn gì.
Nhưng chỉ Hạ Phương biết Hạ Thị là chấp niệm của mẹ từ trước đến nay.
Khi còn bé, Hạ Thị đang trong thời điểm phát triển hơn, Hạ Phương từng nghe mẹ nói về kế hoạch xây dựng trong tương lai rất nhiều lần.
Lúc đó trông mẹ tràn đầy tinh thần, trên người như có ánh sáng bao phủ.
Nhưng sau khi bị bệnh, gia đình và công ty cũng thay đổi nhiều.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!