“Sao mụ Tiết Lan Hâm kia còn chưa bị đuổi nữa mẹ?”
Trái qua hơn nửa tiếng chờ đợi ở tầng dưới bệnh viện, Hạ Oanh Oanh nhăn nhó hỏi Triệu Lệ Chi.
Bà ta đáp với vẻ suy tư: “Đừng vội, chờ thêm chút đã. Bà Lưu kia đầu óc ngu si tứ chi phát triển, cả đời chỉ biết nuông chiều đứa con gái, xầy ra chuyện này chắc chắn sẽ đi làm ‘âm ĩ lên. Nhiều khi là có con Hạ Phương nên mới trễ vậy”.
Hạ Oanh Oanh hấm hứ: “Con nhỏ chết tiệt đó về nước như lột xác thành người khác vậy, nhìn phát ói”.
Triệu Lệ Chi vỗ lên tay con gái: “Con cứ gấp gáp thế làm gì? Mẹ có thế đưa mẹ nó vào bệnh viện thì sợ gì một con nhãi vắt mũi chưa sạch?”
Hạ Oanh Oanh nở nụ cười khoái trá: “Dạ đúng, không có bố với Anh Đường thì nó chẳng là cái thá gì cả. Sớm muộn gì nó cũng phải quỳ xuống cầu xin mẹ con mình trả tiền thuốc cho mẹ nó”.
Triệu Lệ Chi hếch mũi lên trời đầy đắc ý.
Mục đích họ đến bệnh viện hôm nay không chỉ đế chọc tức Tiết Lan Hâm mà còn nhân cơ hội đi thăm Lưu Vi Vi hòng kết thân với mợ út của Tư Hạo Hiên.
Hạ Oanh Oanh và Lưu Vi Vi vừa khéo là bạn cùng lớp, có một lần người sau tiết lộ mình là em họ của Tư Hạo Hiên, bèn được người trước nhớ kỹ trong lòng.
Thế là vừa nghe tin Lưu Vi VI bị thương nằm cùng bệnh viện với Tiết Lan Hâm, mẹ con họ đã tay xách nách mang quà cáp đến thăm.
Cũng có ý định đi kích động tinh thần Tiết Lan Hâm hòng bắt Hạ Phương phải thỏa hiệp.
Nào ngờ họ vừa đến gần phòng bệnh đã nghe tiếng Lưu Vi Vi la lối om sòm, nằng nặc đòi phái vào phòng VIP.
Mẹ con Triệu Lệ Chi lập tức nhớ đến chuyện phòng bệnh của Tiết Lan Hâm đã ba tháng không đóng tiền, thế là cố ý vô tình tiết lộ cho mẹ con Lưu Vi Vi nghe.
Lấy cái tính đanh đá chua ngoa của hai người này, gây sự là điều không thể tránh khỏi.
Mà khi đó, Triệu Lệ Chi và Hạ Oanh Oanh chỉ việc đứng dưới này chế nhạo khi mẹ con Hạ Phương bị tống cố ra ngoài, uy hiếp Hạ Phương còn muốn chữa bệnh cho Tiết Lan Hâm thì ngoan ngoãn mà về làm vợ Tư Hạo Hiên.
Nhưng đã một tiếng đồng hồ rồi…
“Hay mình lên xem sao đi mẹ?”, Hạ Oanh Oanh sốt ruột.
Triệu Lệ Chi cũng đánh mất vẻ bình tĩnh, nhíu mày đáp: “ừ”.
Nhưng họ vừa mới xoay người thì đã thấy hai người đàn ông mặc đồng phục bảo vệ đi tới.
Người đi đầu với thân hình cao lớn chìa giấy chứng nhận ra cho họ xem, nói: “Xin chào, tôi là Vương Văn Hán, đội trưởng đội bảo vệ bệnh viện. Chúng tôi hoài nghi cô và bà đây có liên quan đến vụ náo loạn vừa xảy ra, xin mời hai vị theo chúng tôi đến phòng pháp chế để làm việc, cảm ơn”.
Hạ Oanh Oanh sợ hãi rụt ra sau Triệu Lệ Chi: “Ông… ông nói gì chứ?”
Triệu Lệ Chi mỉm cười, cô’ tỏ ra trấn tĩnh: “Anh… đội trưởng Vương… có phải có hiếu râm gì không? Chúng tôi chỉ đến thăm người thân đang nằm viện thôi”.
“Hiếu lầm hay không, đi một chuyến sẽ rõ. Mời”, Vương Văn Hán đưa tay làm động tác mời với thái độ cương quyết pha vào phần cánh cáo.
Hạ Oanh Oanh quýnh cả lên: “Mẹ ơi, chuyện này…”
Triệu Lệ Chi bắn sang một ánh mắt ý báo bình tĩnh chớ nóng rồi giơ tay lẽn đầy tao nhã: “Bệnh viện là nơi thiêng liêng có nghĩa vụ chăm sóc cho người bệnh, bất kỳ ai cũng có trách nhiệm bảo vệ. Tuy tôi không biết vừa xảy ra chuyện gì, nhưng chúng tôi đã có mặt ở đây thì cũng có nghĩa vụ và trách nghiệm hồ trợ các anh. Chỉ là…”
Nói đến đây, đôi mắt bà ta hơi híp lại, giọng cũng trở nên sắc sảo: “Nếu việc này không liên quan đến chúng tôi, hy vọng bệnh viện sẽ có một lời giải thích thỏa đáng”.
Bộ dạng thẳng thắn cương trực của bà ta lại khiến người đội trưởng cũng khách sáo lên: “Xin bà Hạ cứ yên tâm”.
Bên kia, bà Lưu và Lưu Vi Vi cũng bị gọi đến phòng pháp chế.
Viện trưởng Triệu chỉ cần không đến nửa tiếng đồng hồ đã điều tra rõ ràng tiền căn hậu quả. Cảnh sát đã đợi sẵn trong phòng pháp chế, chỉ cần đối chiếu lời khai là biết ngay chân tướng.
Cuối cùng, mẹ con Triệu Lệ Chi bị cảnh sát làm việc một phen vì tội tiết lộ thông tin cá nhân của người bệnh.
Mẹ con họ Lưu vốn phái bị tạm giam vì tội gây gổ xô xát, nhưng Viện trưởng nói chỉ cần họ đến xin lỗi Hạ Phương và Tiết Lan Hâm thì có thể bỏ qua.
Lưu Vi Vi cự tuyệt ngay lập tức: “Tâm trạng tôi bị kích động nên mới mất kiểm soát, có xin lồi thì cũng phải là người xúi giục tôi đi xin lỗi, mắc gì phải là mẹ con tôi?”
Nhưng dưới sự yêu cầu đến từ cánh sát và Viện trưởng, hai cặp mẹ con Hạ-Lưu vần phải vác mặt đến xin lỗi mẹ con Hạ Phương.
Bốn người họ đương nhiên không có ai là cam tâm tình nguyện, nhưng để không bị lưu hồ sơ và tạm giam, bọn họ đành phải rề rề rà rà theo Viện trưởng đi đến phòng bệnh Tiết Lan Hâm.
Lúc này, Tiết Lan Hâm lấy việc Hạ Phương chưa ăn trưa làm lý do bảo Tư Thành đi mua đồ ăn.
“Tiếu Phương, con nói thật cho mẹ nghe, cậu ta là ai?”
Hạ Phương biết mẹ bị bệnh tim nên cũng không dám nói thật là mình đã cưới người ta luôn rồi, chỉ đành vuốt ve lưng bà làm an ủi.
“Anh ấy thật sự đang theo đuổi con đó mẹ. Mà con cũng khá là thích ánh, nhưng chưa xác định quan hệ thôi”.
“Cậu ta trông không giống người thường”, Tiết Lan Hâm nhíu mày.
“Đúng là không phái người thường thật…”, Hạ Phương phì cười: “Làm việc ở khách sạn Đệ Nhất thì phải có năng lực rồi”.
“Ý con là cậu ta là giám đốc khách sạn hay chỉ là nhân viên?”
“Nhân viên thôi mẹ, nhưng mà sắp lên chức rồi”.
“Cậu ta được cái mã quá đẹp lại còn giỏi ăn nói, nhìn là biết không phải người tốt lành gì rồi. Mà con lại còn nhỏ quá, đừng có vội nghe lời người ta mà bị gạt, như mẹ lúc trẻ…”
Hạ Phương than thở: “Mẹ yên tâm, con gái mẹ sổng mấy năm ở nước ngoài, đã không còn là đứa con nít vô tri năm xưa nữa rồi. Con biết thế giới này nguy hiểm thế nào, cũng biết phải bảo vệ mình thế nào. Nếu Tư Thành dám lừa dối con, con tuyệt đối sẽ không đế yên”.