Thiết Tử Huy sau khi giúp được Nguyệt Tố Song tìm lại con, hắn ta mỗi ngày đều đến nhà cô để ăn cơm, lại còn lì mặt ở đó. Vương Kiên biết chuyện thì rất không vui, anh càng không muốn cái tên giả dối này cứ luẩn quẩn quanh cô, cho nên đã nghĩ ra một cách khác, trong lúc chưa tìm được bằng chứng vạch mặt hắn.
“Tiểu Nghiêm, con có muốn đến ở cùng mẹ xinh đẹp hay không?” Anh xoa đầu con trai hỏi. Mấy ngày nay anh cũng biết cậu nhóc đang rất buồn, bỗng nhiên đùng một cái lại bị đứa nhỏ nào đó chiếm mất mẹ xinh đẹp, có đứa trẻ nào thấy thoải mái được đâu.
“Dạ muốn! Daddy sẽ cho con đến ở cùng mẹ xinh đẹp sao?” Cậu bé gương mặt tràn đầy hớn hở kêu lên, cậu muốn đến giữ Nguyệt Tố Song để không bị đứa trẻ kia cướp hết tình thương của mẹ.
“Được, vậy bây giờ daddy chuẩn bị đồ cho con đến đó! Nhưng con phải nhớ một chuyện, không được để cái tên Thiết Tử Huy kia đến gần mẹ con!” Anh ngồi xổm xuống mỉm cười nhìn con trai dặn dò.
“Vâng ạ!” Cậu bé gật đầu như gà mổ thóc.
Sau khi chuẩn bị đầy đủ đồ cho Tiểu Nghiêm, Vương Kiên lái xe đưa cậu bé đến nhà Nguyệt Tố Song. Vừa hay không có Thiết Tử Huy ở đây, anh cũng dễ nói chuyện với cô hơn, mà không sợ bị phá đám.
“Chủ tịch Vương, anh sao lại mang nhiều đồ đến vậy?” Nguyệt Tố Song mở cửa ra thấy anh tay kéo vali cho Tiểu Nghiêm, liền ngạc nhiên hỏi.
“Cũng không có gì cả, anh chỉ muốn hỏi là anh có thể để Tiểu Nghiêm ở lại đây không? Thằng bé được nghỉ hè rồi, mà anh không có thời gian để chăm sóc, cho nên muốn nhờ em! Hai đứa trẻ ở cùng nhau cũng rất tốt, có bạn để chơi cùng!” Vương Kiên tìm một lý do thuyết phục cô.
“Bảo bổi nhỏ muốn ở đây cũng không có vấn đề gì, nhưng mà…liệu ông bà Vương có chấp nhận hay không?” Nguyệt Tố Song lo lắng hỏi, điều cô băn khoăn chính là sắc mặt của họ.
“Chuyện đó anh có thể xử lý tốt, em đừng lo! Chỉ cần em cho thằng bé ở lại là được rồi, những chuyện khác không cần phải để tâm!” Anh vội đáp, vì sợ cô có thể sẽ từ chối.
“Nếu anh đã nói vậy thì tôi cũng yên tâm rồi!” Cô gật đầu nói, rồi dang tay bế Tiểu Nghiêm lên. “Bảo bối nhỏ, vào nhà thôi!” Mặc dù đã tìm thấy con trai rồi, nhưng cô vẫn rất thương cậu bé.
“Mẹ xinh đẹp!” Tiểu Nghiêm thấy cô vẫn còn tình cảm dành cho mình nên rất vui, liền ôm chặt lấy cô.
Lúc này Dương Gia Khang đang đứng ở một góc quan sát, nhìn thấy Nguyệt Tố Song ôm ấp bảo bối nhỏ, cậu nhóc này cảm thấy không hài lòng, liền xem Tiểu Nghiêm là đối thủ của mình.
“Hắt xì!” Đột nhiên một cơn gió lạnh thổi qua, Vương Kiên đột nhiên hắt xì lớn, gương mặt anh cũng đỏ hơn.
“Anh không sao chứ? Hình như anh không ổn lắm thì phải!” Nguyệt Tố Song lo lắng hỏi.
“Không sao, chắc là cảm lạnh chút thôi!” Vương Kiên lắc đầu trả lời, kỳ thực hiện tại anh thấy không được khoẻ cho lắm, xem ra hình như anh đổ bệnh rồi. Người như anh trước nay đều rất khoẻ mạnh, nhưng đôi khi trái gió trở trời, cũng phải cảm mạo hay gì đó.
“Giao Tiểu Nghiêm lại cho em, anh về đây! Tạm biệt!” Muốn về nhà uống chút thuốc cảm, cho nên anh vội tạm biệt cô.
“Khoan đã! Anh như vậy lái xe có ổn không?” Nguyệt Tố Song lại thấy sắc mặt của anh không được tốt, cô thở dài nói. Cô đặt Tiểu Nghiêm xuống, rồi đi đến sờ vào trán của anh.
“Sốt rồi! Anh vào trong trước đi, uống chút trà gừng cho ấm người!” Cảm nhận được trán Vương Kiên nóng hừng hực, cô liền nắm tay anh kéo vào trong.
Vương Kiên nhìn theo Nguyệt Tố Song cảm thấy ấm áp, anh không biết như vậy có tính là cô đang quan tâm anh hay không? Sao cũng được, anh chỉ thấy là cơn bệnh đến ngay lúc này thật tốt.
Mà Tiểu Nghiêm trông thấy hai người tình tứ như vậy cũng rất hài lòng, cậu nhóc cảm thấy daddy của mình có thể thắng được Thiết Tử Huy kia rồi. Xem ra ngày Nguyệt Tố Song chính thức làm mẹ của cậu cũng không còn xa nữa.
Có điều Vương Kiên hình như đã xem thường bệnh của mình rồi, sau khi vào trong nhà của cô tình hình còn tệ hơn. Nhờ có cốc trà gừng mới làm anh thấy dễ chịu, liền sau đó cả người đổ gục lên ghế sofa.
“Chủ tịch Vương, anh không sao chứ?” Nguyệt Tố Song sợ hãi gọi anh, cô vội vàng mở hộp thuốc tìm thuốc cảm cho anh uống tạm.
“Mẹ ơi, daddy bị làm sao vậy?” Tiểu Nghiêm giờ phút này mới lo lắng hỏi, đây cũng là lần thứ hai cậu nhóc thấy ba của mình đổ bệnh thế này.
“Không sao đâu, daddy của con chỉ là bị cảm chút thôi! Chúng ta đi ngủ nào, đừng ở đây làm ồn daddy của con nghỉ ngơi!” Nguyệt Tố Song ôm cậu nhóc trấn an, rồi nhanh chóng đưa hai đứa trẻ vào phòng ngủ.
Sau khi dỗ dành bọn trẻ ngủ rồi, cô mới quay lại kiểm tra tình hình của Vương Kiên, thật may là sau khi uống thuốc cơ thể của anh đã đỡ hơn.
“Thật tốt quá, hạ sốt rồi!” Cô đưa tay lên trán anh xem thử, cảm nhận đã không còn nóng như lúc đầu, liền thở phào nhẹ nhõm.
Cũng vì sợ nửa đêm anh có thể bị sốt lại, cho nên cô đã thức trắng đêm mà trông anh, thỉnh thoảng còn lấy nước ấm lau mặt và tay cho anh.
Vương Kiên dù bị cơn sốt hành một đêm, nhưng anh vẫn cảm nhận được sự hiện diện của Nguyệt Tố Song ở bên cạnh.
Nhờ có sự chăm sóc nhiệt tình của cô, mà sáng hôm sau anh đã khoẻ lại, chỉ là còn có chút đau đầu. Nhìn thấy Nguyệt Tố Song mệt mỏi ngủ gục trên ghế, anh đứng lên ôm cô vào phòng ngủ của bọn trẻ.
“Có phải em cũng có tình cảm với anh hay không?” Anh ghé sát tai cô hỏi nhỏ, rồi khẽ đưa tay xoa nhẹ gương mặt mềm mại của cô.
Vì còn công việc cần phải xử lý, cho nên sau khi đặt bữa sáng đến cho ba mẹ con cô, anh cũng nhanh chóng đến công ty.
…
Nguyệt Tố Song tỉnh lại đã là chín giờ sáng, hai đứa trẻ cũng đã thức giấc, nhưng chỉ ngồi bên cạnh mà không dám gọi cô.
“Chín giờ sáng rồi sao? Thật xin lỗi, mẹ đi làm bữa sáng cho hai con đây!” Nhìn thấy đồng hồ đã chỉ đến số chín, cô giật mình kêu lên.
Nhưng khi xuống bếp thì đã thấy thức ăn bày sẵn trên bàn, lúc này cô mới nhớ ra là hôm qua Vương Kiên đã ở lại đây, xem ra những món ăn này cũng là anh chuẩn bị. Nhìn thấy mảnh giấy note dán trên tủ lạnh, cô liền đi đến xem.
[Cảm ơn em vì đêm qua đã chăm sóc anh, vì có việc nên anh phải đi gấp, hi vọng em và hai đứa trẻ sẽ thích bữa sáng!]
Nguyệt Tố Song cảm thấy tim có chút gì đó loạn nhịp, dù cho đây không phải lời nhắn gì đó lãng mạn cho lắm. Bởi vì cô cũng thích anh, cho nên những thứ tưởng chừng rất bình thường cũng làm cô thấy vui.
Sau khi cho bọn trẻ ăn sáng xong, cô để chúng ngồi chơi đồ chơi trong phòng, còn mình phải làm việc để kiếm tiền. Vì dự án này có thể làm ở nhà, cho nên cô mới có thể để Tiểu Nghiêm ở lại mà chăm sóc.
Nhưng trong lúc cô làm việc, thì hai đứa trẻ có vẻ như không được hòa thuận cho lắm, Gia Khang luôn muốn tranh giành đồ chơi với Tiểu Nghiêm.
“Đây đều là của mẹ mua cho tôi, cậu đừng động vào!” Trông thấy bảo bối nhỏ cầm vật gì, cậu nhóc đều giật lấy và nói nó là của mình.
“Cho cậu cả đấy, tôi không thèm!” Tiểu Nghiêm mím chặt môi đáp, ở nhà cậu bé có thiếu gì mấy món này đâu, đồ chơi còn xịn hơn rất nhiều, chỉ là không có ai chơi cùng cậu mà thôi.
Mặc khác Dương Gia Khang ở cô nhi viện luôn thiếu thốn tình thương, sau khi gặp được Nguyệt Tố Song lại rất thích cô, cho nên cậu cảm thấy Tiểu Nghiêm ở trước mặt rất chướng mắt. Cậu bé luôn thèm khát tình yêu thương của mẹ, cho nên muốn độc chiếm một mình Nguyệt Tố Song mà thôi.
“Không thèm thì cậu cút đi, đừng ở lì nhà tôi làm gì! Mẹ chỉ cần một mình tôi là đủ rồi, không cần cậu đâu!” Gia Khang tức giận trừng mắt nói.
“Cậu có quyền gì mà đuổi tôi đi? Mẹ xinh đẹp đã cho tôi ở lại, tôi chỉ đi khi nào mẹ không còn muốn thấy tôi ở đây!” Tiểu Nghiêm cũng nhíu mày đáp. Nếu không phải Vương Gia Khang là con của Nguyệt Tố Song, cậu nhóc đã không phải nhịn như vậy rồi.
Hai đứa trẻ bắt đầu cãi nhau, không ai muốn nhường ai.
Nghe thấy âm thanh cãi vã trong phòng, Nguyệt Tố Song vội vàng chạy vào trong ngăn cản, Nhìn thấy đồ chơi bị vứt lung tung, mà hai cậu nhóc cãi nhau đến bật khóc khiến mặt mũi tèm lem, làm cho cô dở khóc dở cười.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!