Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Hôn Nhân Ấm Áp Chủ Tịch Lạnh Lùng Sủng Vợ Tận Trời Full

Vương Nhất Trì nhìn Vương Kiên mà còn thấy sợ, xem ra người phụ nữ kia sắp không được yên thân rồi.

“Nhất Trì!” Lúc này anh đột nhiên gọi hắn.

“Dạ, có em đây!” Vương Nhất Trì hoàn hồn kêu lên.

“Đến siêu thị trích xuất camera, xem thử người phụ nữ đó là ai! Dù là ai đi chăng nữa, anh cũng sẽ không tha thứ!” Vương Kiên thấp giọng nói.

Anh không nghĩ là bản thân lâu nay không xuất đầu lộ diện, vậy mà đã có không ít người lá gan đã trở nên to như vậy. Không những làm con trai của anh bị thương, lại còn ngang nhiên dám cản đường cản lối của anh, xem ra là muốn cưỡi lên đầu của anh ngồi luôn rồi.

“Vâng, em sẽ cho người đi làm ngay đây ạ!” Vương Nhất Trì gật đầu đáp.

Sau khi Vương Nhất Trì và Huỳnh Lập Ân đi làm chuyện của mình rồi, thì Vương Kiên mới đến gần Nguyệt Tố Song an ủi cô, anh biết cô gái ngốc này thế nào cũng tự trách bản thân mình cho xem.

“Tiểu Nghiêm không sao rồi, chuyện hôm nay anh sẽ xử lý tốt, em không cần phải tự trách mình đâu!” Anh ngồi xuống bên cạnh cô lên tiếng nói.

“Chủ tịch Vương, đôi lúc em cảm thấy mình chẳng khác gì sao chổi cả, ai ở bên cạnh cũng đều có thể thương tích đầy mình, anh có thấy như vậy không?” Nguyệt Tố Song buồn rầu đáp.

Mà Tiểu Nghiêm có lẽ vì mệt nên đã thiếp đi trên tay cô từ lúc nào, nhìn cậu nhóc ngoan ngoãn lại làm cho cô thêm phần đau lòng.

“Không có, em không phải là sao chổi đâu! Chỉ là em quá nổi bật, đến mức khiến người ta phải ghen tị, cho nên bọn họ mới tìm em để gây phiền phức mà thôi!” Vương Kiên lắc đầu trả lời, anh lại dùng những lời lẽ ngọt ngào nói với cô.

“Làm sao có chuyện đó được, anh đừng trêu em!” Nguyệt Tố Song gượng cười nói, cô biết tất cả chỉ là do anh muốn an ủi cô mà thôi.

“Không phải vẫn còn anh là khoẻ mạnh, chưa từng bị thương hay sao? Em nghĩ thử xem!” Vương Kiên lại lấy bản thân mình ra làm ví dụ, anh tự tin nói.

Nguyệt Tố Song lúc này bật cười, cô không ngờ chủ tịch Vương đầy quyền lực lại đang ngồi trước mặt dỗ dành cô vui vẻ. Không biết đây có phải là đặc ân mà ông trời ban cho cô hay không? Nhưng cô cũng cảm thấy rất biết ơn vì đã cho cô gặp được cha con Vương Kiên.

Cô không biết khi nhìn thấy nụ cười đầy mê hoặc của cô, Vương Kiên bất giác như bị đắm chìm vào. Anh lẳng lặng không nói gì, cơ thể dần tiến sát đến gần cô hơn.

“Bây giờ cũng trễ rồi, em…” Nguyệt Tố Song nhìn đồng hồ thấy đã gần mười hai giờ, cô xoay người lại muốn nói với anh gì đó, bất ngờ lại môi chạm môi với anh.

“Ách!” Nụ hôn quá đỗi bất ngờ, khiến Nguyệt Tố Song gương mặt đỏ bừng. Mắt cô mở to nhìn thẳng vào đôi mắt màu đen của anh, tim cứ thế mà đập loạn cả lên.

“Ah xin lỗi, xin lỗi, em không cố ý đâu!” Cô vội

vàng lui về sau một chút, miệng rốt rít xin lỗi, hận không thể tìm một cái lỗ chui xuống cho đỡ xấu hổ.

“Không có gì đâu, em và Tiểu Nghiêm cứ ở lại đây đi, anh ra ngoài đây!” Vương Kiên trong lòng tự nhiên lại vui vẻ, anh mỉm cười nói rồi cũng đứng lên đi ra ngoài.

Nhìn cánh cửa phòng lớn đóng lại, tim của Nguyệt Tố Song lại đập nhanh đến lạ thường, cô nhẹ đưa tay chạm lên môi của mình. Dù chỉ là một nụ hôn nhẹ lướt qua, nhưng cô cảm nhận được môi của anh rất mềm. Còn có hơi thở đầy nam tính kia, khiến cho đầu óc cô cảm thấy trống rỗng.

“Nguyệt Tố Song ơi là Nguyệt Tố Song, mày vừa nghĩ cái gì vậy?” Cô ôm mặt thẹn thùng nói.

Ở bên ngoài cánh cửa lớn, Vương Kiên vẫn chưa có rời đi, anh tựa lưng vào cửa, khoé môi bất chợt cong lên. “Đúng là cô gái ngốc mà!” Anh thích thú nói khẽ.

Hiệu quả làm việc của Vương Nhất Trì vẫn luôn rất tốt, chỉ mất ba mươi phút hắn đã mang đầy đủ thông tin của người phụ nữ kia về cho Vương Kiên.

“Anh hai, cô ta là đại tiểu thư nhà họ Nhiễm, là một người phụ nữ vô cùng phách lối! Từ nhỏ đã được cưng chiều như công chúa, cho nên luôn nghĩ bản thân mình là cái rốn của vũ trụ, không ai được làm trái ý cô ta cả!” Vương Nhất Trì nói.

“Công chúa sao? Chả trách được cưng chiều từ nhỏ, nên liền không xem ai ra gì, ra ngoài cũng làm được những hành động khó coi như vậy!” Vương Kiên cầm lấy tài liệu, anh mở lên xem xét từng thứ liên quan đến cô ta.

Mặc dù bên ngoài ai cũng nghĩ Nhiễm gia là gia đình rất hạnh phúc, đáng tiếc là ba của cô ta còn có vợ bé bên ngoài. Không những vậy bọn họ còn có một đứa con riêng, mà cô con gái riêng này lại lớn hơn Nhiễm Tử Oanh một tuổi, quả là gia đình hạnh phúc mà.

Với tính tình ngông cuồng của mình, khi biết ba có con riêng và vợ nhỏ bên ngoài, Nhiễm Tử Oanh đã không chịu được mà đến thẳng nhà của bọn họ làm loạn. Không biết cô ta đã bao nhiêu lần đến đó gây sự, chỉ biết là sau khi cô ta trở về, thì căn nhà của họ lại trở thành một đống đổ nát.

Mẹ con nhà kia thật sự cũng rất đáng thương, thật ra ba của Nhiễm Tử Oanh quen người phụ nữ kia trước. Nhưng sau khi bà ấy có thai, ông ta đã sẵn sàng ruồng rẫy bà ấy, lại đi kết hôn với mẹ của Nhiễm Tử Oanh. Sau này vì cảm thấy có lỗi, nên ông ta đã quyết định chu cấp cho hai mẹ con họ, và khi cô ta biết được, đã hung hăng đến tìm người ta gây sự.

Mẹ cô ta thật ra mới chính là tiểu tam, bà ta đã xen vào chia rẽ tình cảm của hai người họ, để danh chính ngôn thuận bước vào Nhiễm gia. Mà người phụ nữ đáng thương kia từ người đến trước, lại trở thành kẻ thứ ba không danh không phận.

“Hừm, Nhất Trì, cứ theo kế hoạch mà làm đi, cho cô ta biết thế nào là không nên động vào người nhà họ Vương! Hai mẹ con kia là quân cờ tốt đó, cậu hiểu chứ?” Vương Kiên ném tài liệu lên bàn, hai tay đan nhau chống cằm nói, cả người như toát ra sát khí.

Lần này anh cũng muốn Nhiễm gia gà bay chó chạy, sống không thể yên ổn. Mà công cụ của anh lại chính là hai mẹ con kia, bọn họ bao năm sống chui lủi như một con chuột, còn bị mẹ con chính thất Nhiễm Tử Oanh sỉ nhục hết ngày này đến ngày khác, trong lòng sớm đã mang hận thù. Chỉ tiếc là hai người thân cô thế cô, không thể làm gì được, bây giờ mà có chút hỗ trợ thì quá tốt với họ rồi.

“Vâng, em đã hiểu rồi!” Vương Nhất Trì nhanh chóng hiểu ra, hắn nhanh chóng đi sắp xếp.

Ngày hôm sau Nguyệt Tố Song gọi điện xin nghỉ một ngày, cô muốn ở nhà chăm sóc cho bảo bối nhỏ. Sau bữa cơm cô gọt trái cây cho cậu nhóc, hai người cùng nhau vừa ăn vừa xem tin tức trên tivi.

“Mẹ xinh đẹp, trái cây mẹ gọt là ngon nhất!” Tiểu Nghiêm nịnh bợ nói.

“Ngon thì con ăn nhiều lên nha!” Nguyệt Tố Song mỉm cười, cô lại lấy nĩa xiên một miếng táo cho cậu bé.

Lúc này trên tivi đột nhiên phát đến tin tức của Nhiễm gia, mà thông tin của Nhiễm Tử Oanh đều phủ sóng trên các bản tin lớn nhỏ. Hoá ra là chuyện cô ta đi tìm con riêng của ba mình là Nhiễm Lệ Dung gây sự đã được lên hẳn đài truyền hình, còn lan truyền rất rộng rãi.

Báo chí mặc dù đưa tin, nhưng mũi dùi lại chĩa vào mẹ con chính thất kia, mọi người chỉ trích hai mẹ con cô ta lòng dạ nham hiểm độc ác. Tuy là có ăn có học đàng hoàng, nhưng lại hành xử như một người vô giáo dục. Rõ ràng ba của cô ta mới là người có lỗi, nhưng cô ta lại không biết đúng sai mà đi bắt nạt người khác.

Không biết từ đâu truyền thông lại đào ra được thông tin này, nhưng đây chính là chuyện bất lợi với Nhiễm gia.

Thật ra những chuyện âm hiểm và xấu xa thế này, những gia tộc có gia thế khủng đều ít nhiều có đủ. Nhưng là chuyện này thì mỗi nhà họ tự biết mà thôi, không đến mức phải phanh phui cho tất cả mọi người biết như nhà họ Nhiễm bây giờ. Vấn đề ở đây là bên truyền thông sẽ không dám đưa tin, nếu như phía sau không có thế lực ngầm nào thúc đẩy.

“Mẹ xinh đẹp, người phụ nữ điên này đúng là xấu xa!” Nhận ra người trên hình là người làm cậu bị thương ngày hôm qua, Tiểu Nghiêm nhíu mày tức giận nói.

“Không ngờ gia thế cô ta lại lớn như thế, thảo nào lại có thể ngông cuồng như vậy?” Nguyệt Tố Song thở dài nói.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!