Tăng Thái Thụy tức giận, mặt mày bà ta đỏ rần, bà ấy xông lên muốn đánh Tiểu Nghiêm một trận. “Thằng nhãi ranh, mày dám đánh con gái tao sao? Thứ nghiệt chủng như mày, tao phải đánh cho mày một trận!” Bà ấy gầm lên như bị điên vậy, hai tay vung lên cao đánh tới.
Nguyệt Tố Song hoảng hốt, sợ bà ta làm Tiểu Nghiêm bị thương, cô nhào qua ôm lấy bảo bối nhỏ vào lòng che chở. “Bảo bối nhỏ, cẩn thận!” Cả người cô bao bọc lấy cậu bé, ngăn những cú đánh đầy độc ác của bà ta.
“Bốp!” Vì cô giúp Tiểu Nghiêm đỡ đòn, cho nên cả cái túi xách của Tăng Thái Thụy đánh trúng vào đầu cô. Không biết trong túi bà ấy bỏ gì, Nguyệt Tố Song chỉ thấy da đầu cô tê rần cả lên.
Cô dù đau đớn nhưng vẫn ôm lấy bảo bổi nhỏ, vì cô sợ nếu như mình buông ra, cậu bé sẽ bị Tăng Thái Thụy đánh trúng. Mà cô không muốn như vậy, không biết từ khi nào Tiểu Nghiêm dường như đã trở thành con trai của cô rồi, cô muốn bảo vệ thằng bé.
“Bốp! Bốp!” Tiếng đánh vang vọng trong căn phòng nhỏ.
Bấy nhiêu đây vẫn không làm bà ta hết giận, bà ấy hung hăng đạp liên tục vào người Nguyệt Tố Song, vừa đánh lại vừa mắng. “Dám làm con gái của tao bị thương, tụi bây đi chết đi cho tao! Đi chết hết đi!” Tăng Thái Thụy bây giờ không cần trang gương mặt lương thiện nữa, nó méo mó đến khó coi.
Đây mới chính là khuôn mặt thật của bà ta, độc ác nham hiểm, tàn nhẫn không ai bằng. Bình thường vẫn hay diễn kịch cho người khác xem, nhưng ngay bây giờ đã không còn che giấu được nữa.
Tiểu Nghiêm từ bé đến lớn được cưng chiều trong lòng bàn tay, cậu bé chưa bao giờ bị hành hạ như thế này. Cậu đưa đôi mắt ngấn nước nhìn Nguyệt Tố Song, mặc dù bị đánh nhưng cô vẫn ôm lấy bảo bối nhỏ không buông. Cô không muốn Tiểu Nghiêm bị thương, dù chỉ là một vết xước nhỏ.
Nhìn cô gái nhỏ nhắn đang hết lòng bảo vệ mình, mũi cậu nhóc thấy chua xót. Dù cậu không bị đánh trúng, nhưng nghe thấy âm thanh đó, cậu cũng hiểu bà ấy đã dùng lực nhiều như thế nào.
“Hức…” Tiểu Nghiêm đột nhiên khóc nấc lên dữ dội, cậu bé không muốn thấy Nguyệt Tố Song bị đánh đau, như vậy cậu sẽ rất đau lòng. Cậu khóc đến đôi mắt đỏ ngầu, ở trong lòng cô cậu nhóc có thể cảm nhận được tình thương của mẹ vô bờ bến, giống như một người mẹ bảo vệ con nhỏ.
“Bảo bối nhỏ, đừng khóc!” Nguyệt Tố Song không nỡ nhìn cậu bé khóc, cô vỗ về trấn an cậu, mắt cô thì nhắm nghiền chịu đựng sự phẫn nộ của Tăng Thái Thụy.
Tưởng chừng như cô không thể nào chịu nổi nữa rồi, thì cửa phòng lúc này lại mở ra. Vương Kiên và Vương Nhất Trì đã đến, anh xông lên túm lấy Tăng Thái Thụy đẩy mạnh ra ngoài.
“Bà đang làm cái gì hả?” Anh giận dữ gầm lớn, ánh mắt như muốn nuốt chửng bà ta.
Lúc này Nguyệt Tố Song ngẩng đầu lên, cô không màng đến thương tích trên người, chỉ cẩn thận quan sát xem Tiểu Nghiêm có bị thương ở đâu không. “Bảo bối nhỏ, em không sao chứ? Có thấy chỗ nào đau hay không? Mau nói chị nghe!”
Tiểu Nghiêm rơm rớm nước mắt nhìn cô lắc đầu, thấy cậu nhóc khóc đến thương tâm, cô đau lòng không thôi. Dường như bây giờ có một sức mạnh nào đó đang chảy trong huyết quản của Nguyệt Tố Song, chắc là sức mạnh của tình mẫu tử. Nguyệt Tố Song lập tức xoay người trừng mắt nhìn hai mẹ con Tăng Thái Thụy, lần này cô không thể nào tha thứ cho họ.
Vừa này là do bị đánh quá đột ngột, cô sợ bảo bối nhỏ bị thương, cho nên mới không kịp phản ứng. Bây giờ thì khác rồi, đôi mắt cô hằn lên tơ máu, cô chỉ thẳng mặt hai mẹ con họ gầm lên.
“Tăng Thái Thụy, hai mẹ con các người một vừa hai phải thôi! Nếu không phải Nguyệt Hùng đưa mẹ tôi rời khỏi bệnh viện, dùng mẹ để uy hiếp tôi giúp ông ta, thì bây giờ ông ấy đã không bị bắt đi! Ông ta như vậy là đáng đời, là ông ta tự chuốc lấy, không phải lỗi của tôi!” Cô tức giận đến run cả người, hai tay không biết từ lúc nào đã nắm lại thành quyền.
“Còn Nguyệt Nhã Hoa, cô đã có được thứ mình mong muốn rồi đó! Cả Nguyệt gia và Húc Tinh cô đều đã có được, vậy còn muốn gì ở tôi? Tôi đã không tranh giành, chỉ muốn có một cuộc sống yên bình, các người vì cái gì cứ muốn nhắm vào tôi không chịu buông? Từ đầu đến cuối là các người có lỗi với tôi, đều do các người sai!”
Cô căm phẫn nhìn Tăng Thái Thụy, trong lòng cô người có lỗi mới chính là hai người họ, là hai người họ có lỗi với cô và mẹ, họ có tư cách gì đến đây sỉ nhục cô chứ? Nhưng cái đáng nói là bọn họ lại ra tay với Tiểu Nghiêm, chỉ là một đứa trẻ mà thôi, nó có tội tình gì chứ?
“Các người có phải con người hay không? Ngay cả một đứa trẻ cũng có thể ra tay nặng như vậy, các người là ác quỷ thì đúng hơn!” Cô nghẹn giọng nói thêm.
Tăng Thái Thụy lồm cồm bò dậy, bà ấy chưa nhìn thấy người đã đi vào đẩy mình, liền đứng dậy muốn ăn thua đủ với Nguyệt Tố Song.
“Ha, mày trách tao sao? Là do mẹ của mày không biết giữ chồng, nếu đã không giữ được, thì để tao đến giữ giùm cho! Mẹ của mày là loại đàn bà vô dụng, cho nên sinh ra mày cũng vô dụng như thế! Còn thằng nhãi ranh này, cũng là đồ con hoang không cha, nó có tư cách gì dám đánh con gái tao?” Bà ta gào lên nói, không tiếc lời sỉ vả.
Nguyệt Nhã Hoa nãy giờ vẫn còn choáng, khi cô ta phát hiện ra người đứng trước mặt là Vương Kiên và Vương Nhất Trì, cô ta đã không còn kịp ngăn nổi Tăng Thái Thụy nữa rồi.
Vương Nhất Trì lúc này cơn giận cũng bốc lên cao, đây là lần đầu tiên hắn thấy có người ngu ngốc đến mức này, dám ở trước mặt hắn và Vương Kiên mắng con cháu Vương gia là con hoang. Bà ta là ăn gan hùm mật gấu, hay là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
“Bà có tin bà mà nói thêm một câu nào nữa, thì lưỡi cũng không còn để sử dụng hay không? Thằng bé đang ở trước mặt bà, chính là huyết mạch của Vương gia! Chỉ cần một câu nói của thằng bé, cũng có thể khiến bà sống không được, mà chết cũng không xong!” Vương Nhất Trì tiến lên một bước, hắn trừng to mắt đe dọa bà ta.
Tăng Thái Thụy cảm nhận được sát khí của hắn, bà ta sợ hãi lui về phía sau, miệng cũng im bặt không dám nói gì.
Vương Kiên nãy giờ cũng đã nhìn thấy sự ngông cuồng của bà ta, anh thở mạnh ra, cả người như hàn băng lạnh lẽo. Anh đi tới đỡ Nguyệt Tố Song đứng lên, rồi ôm lấy Tiểu Nghiêm vào lòng, anh nhìn cô thương tích đầy người mà xót xa.
“Vốn dĩ chỉ là muốn cảnh cáo Nguyệt Hùng một chút, không ngờ các người lại đem giới hạn của tôi giẫm dưới chân không coi ra gì! Sỉ nhục con trai của tôi, lại còn động tay động chân đánh người phụ nữ của tôi, là Nguyệt gia các người tự tìm đường chết!” Anh lạnh lùng nhìn Tăng Thái Thụy và Nguyệt Nhã Hoa nói, từng lời từng chữ cứ như đang tuyên án tử cho bọn họ.
Nguyệt Nhã Hoa nghe đến đây cả người run lên bần bật, ánh mắt của Vương Kiên lúc nãy làm cô ta sợ hãi. Đây là lần đầu tiên cô ta thấy có người đáng sợ như vậy, tim cứ như sắp bị bóp nghẹt lại.
Dứt lời Vương Kiên lấy điện thoại trong túi ra, anh bấm số gọi cho ai đó, đầu dây bên kia rất nhanh đã bắt máy.
“Kể từ bây giờ phong sát Nguyệt thị cho tôi, ngăn chặn tất cả tài nguyên của bọn họ, khiến họ sống dở chết dở! Còn có Nguyệt Hùng, nhất định phải cắn chặt không buông, sắp xếp người chăm sóc tốt cho ông ta trong trại giam!” Anh dặn dò cho người ở bên kia, mà ở đây Tăng Thái Thụy và Nguyệt Nhã Hoa gương mặt thất kinh đến trắng bệch.
“Mẹ, lần này chúng ta xong đời thật rồi! Bây giờ phải làm sao đây, Nguyệt gia bị phong sát thì chúng ta chết chắc rồi!” Nguyệt Nhã Hoa kéo tay của mẹ mình lại nói khẽ, có thể thấy được sự lo lắng trên mặt của cô ta.
“Mẹ không tin! Chỉ là chủ tịch của một công ty mà thôi, mẹ không tin hắn có thể một tay che trời!” Tăng Thái Thụy đến giờ phút này vẫn còn chưa biết sợ, bà ta ngoan cố đáp.
“Mẹ, người này không đùa được đâu! Mẹ không biết Vương thị là tập đoàn tầm cỡ thế giới sao? Còn chưa nói đến họ Vương là người có quyền có thế nhất thành phố này, còn có nhiều mối quan hệ với các chính trị gia, người này chúng ta đấu không lại. Ngay cả tổng thống còn phải kiêng nể bọn họ vài phần, chúng ta lần này tiêu thật rồi!” Nguyệt Nhã Hoa không biết phải làm sao với người mẹ này, cô ta bất lực vô cùng.