Trong đại sảnh hôn lễ ăn uống linh đình, bầu không khí đều là một vẻ vui mừng.
Cố Viện rốt cuộc cũng thoả mãn ý tưởng kích thích, kẹp lấy tinh dịch tràn đầy nóng hầm hập chú rể mới vừa bắn vào, ngồi trong bữa tiệc tham gia hôn lễ. Thân thể còn đắm chìm trong cao trào cực hạn vừa rồi, cả người cô mềm mại vô lực. Sóng triều lớn đã rút đi, nhưng thỉnh thoảng vẫn còn cảm giác được điện lưu rất nhỏ. Cô phải dùng sức thật lớn mới có thể kẹp chặt miệng huyệt còn chưa thể khép lại, tránh cho nùng tinh chảy ra.
Buổi hôn lễ này nhìn như bình thường, kỳ thật lại có không ít người đều đang thất thần. Lâm Ngạn ngồi bên phải Cố Viện là rõ ràng nhất. Trên mặt chàng trai trẻ tuổi tràn đầy phẫn nộ, tay vẫn còn duy trì như lúc kéo Cố Viện từ trong phòng trang điểm ra, gắt gao nắm chặt, một chút cũng không buông ra.
Trong miệng hắn còn đang lẩm bẩm: "Mẹ nó đã kết hôn đến nơi rồi, còn 'chờ tôi' chó má gì... vừa rồi nên đánh chết anh ta!"
Lời này chính là câu trả lời của Trần Vũ Hàng. 10 phút trước, lúc Lâm Ngạn mang Cố Viện rời khỏi phòng trang điểm, Trần Vũ Hàng vô cùng trịnh trọng nói với Cố Viện: "Chờ tôi."
Cố Viện không để trong lòng, nhưng Lâm Ngạn lại hết sức tức giận.
Giờ phút này nhìn dáng vẻ chàng trai đầy căm phẫn, Cố Viện cảm thấy chơi thật vui, trong lòng cũng hơi ấm áp.
Theo độ tuổi ngày càng lớn, những người cô gặp được đa số là cùng tuổi hoặc lớn tuổi, tâm tính và sự từng trải rất ổn định, có điều lại thiếu chút nhuệ khí không màng tất cả. Mọi người dò xét lẫn nhau, ai cũng không muốn biểu đạt tình yêu của mình trước. Làm sao giống như Lâm Ngạn vậy, đem bản thân hoàn toàn phơi bày ra, hiện tại chỉ sợ tất cả mọi người đều biết, hắn thích cô.
Mặc dù biết rõ tình huống cô có một chân với người anh em tốt của mình. Hắn tựa hồ như tin tưởng vững chắc rằng Cố Viện bị lừa, cứ nhắc mãi: "Khó trách sáng nay chị bị khi dễ, xem ra là đã sớm có dự mưu", "Đàn ông đều là đồ móng heo", "Còn để chị tới tham gia hôn lễ, thật quá đáng"...
Cố Viện ngây ngốc một lúc mới hiểu được Lâm Ngạn đã nghĩ ra một đống tiết mục cẩu huyết "thế thân", "quá yêu", "hành đao đoạt ái"... không chỉ một cái, cốt truyện còn lên xuống gay cấn, ngay cả cô cũng nghe được mùi ngon.
Tên nhóc này không đi làm biên kịch thật là đáng tiếc.
Ở bên cạnh, Chu Nguyên Minh và Tiêu Giai cũng đang trong trạng thái thất thần. Chu Nguyên Minh là rõ ràng nhất, cho tới bây giờ vết đỏ hồng trên mặt hắn còn chưa có tan đi.
Trên cái bàn nhỏ này, bình thường nhất không ai khác là Thẩm Vạn Cẩm bên trái Cố Viện. Người đàn ông chính là mang theo ý cười hưởng thụ, nâng cốc chân dài, uống... Coca.
Cố Viện quan sát một tí là biết, tên Thẩm Vạn Cẩm này là người rất thích đồ ngọt. Chỉ mới có một lát, hắn đã ăn không dưới 10 cái kẹo.
Bị dáng vẻ hưởng thụ của hắn dụ hoặc, Cố Viện tò mò mở một cái bỏ vào trong miệng. Vừa vào miệng, vị ngọt của đường hoá học nồng đậm ập vào trong mặt, làm cô không nhịn được nhíu mày.
Loại đồ này, hắn thật sự thích?
Vài phút sau, Cố Viện lại lần nữa khẳng định, Thẩm Vạn Cẩm là thật sự thích. Hơn nữa viên kẹo đường hoá học giá rẻ càng lớn, hắn vậy mà lại càng hưởng thụ. Cái loại sung sướng này, là từ chỗ sâu trong đáy mắt lan tràn ra, không lừa được.
Lần đầu tiên Cố Viện đánh giá một người đàn ông không phải bắt đầu từ thân thể, mà là bản thân người đó. Nhìn nhìn, cô lại phát hiện một chỗ kỳ quái, Thẩm Vạn Cẩm không tự giác nhìn đồng hồ ba lần.
Cố Viện đã gặp hai loại người thường xuyên xem đồng hồ, một là nhà giàu mới nổi, muốn khoe thương hiệu xa xỉ mình mang; loại còn lại là đang chờ đợi chuyện gì đó, cần phải biết thời gian, từ đó khống chế tiến độ.
Mà Thẩm Vạn Cẩm tuy nhỏ nhưng hành vi của bản thân rất điệu thấp, khẳng định không phải là loại người trước, như vậy...
Cố Viện đột nhiên ý thức được cái gì, nhanh chóng đảo qua toàn trường, sau đó phát hiện: người ở hiện trường hôn lễ không đầy đủ!
Người Bạch gia không có, ngay cả Trần Vũ Hàng và Bạch Huyên Huyên cũng không biết đi đâu.
Còn chưa kịp thắc mắc, màn hình lớn của hôn lễ đang chiếu những hình ảnh vui mừng đột nhiên thay đổi. Bên trên truyền đến tiếng nam nữ rên rỉ kịch liệt, mơ hồ có thể nhìn thấy hai bóng dáng đang quấn lấy nhau, có giọng nam kêu:
"Bạch Huyên Huyên... em con mẹ nó cũng thật dâm đãng... ông đây làm chết em..."
Toàn bộ hội trường hôn lễ nổi lên sóng to gió lớn.
Truyện đề cử: Tổng Tài Lạnh Lùng Tha Cho Tôi Đi
*** 23 ***