Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com
Sau khi trở về ký túc xá Sơ Hạnh chia táo cho bạn cùng phòng, tiếp theo lấy di động ra gửi tin nhắn cho bà ngoại Dư Sênh.

“Bà ơi, Hạnh Hạnh nhớ bà lắm, Tết nhất cháu về thăm bà với ông ngoại nhé.”

Sơ Hạnh không nhận được hồi âm vì đã quá muộn.

Cũng bởi vì đã trễ rồi nên cô không gọi điện thoại quấy rầy ông bà đang nghỉ ngơi mà chỉ gửi tin nhắn cho họ.

Sáu giờ sáng hôm sau, Sơ Hạnh vừa mở mắt thì nhìn thấy tin nhắn mà bà ngoại đã trả lời cho mình nửa tiếng trước.

“Hạnh Hạnh, bà và ông ngoại ở nhà đợi con cùng Tiểu An trở về, bọn ta cũng nhớ hai con.”

Sơ Hạnh cong mắt, tràn đầy năng lượng đứng dậy đi rửa mặt.

Buổi tối sau khi Sơ Hạnh cùng bạn phòng thảo luận, thế là quyết định ra ngoài ăn một bữa thật ngon.

Tết Nguyên Đán cận kề, đồng nghĩa với việc kỳ thi cuối học kỳ đã không còn xa.

Tiếp theo mọi người sẽ bận rộn ôn tập trước kỳ thi, không còn có một bữa tối thoải mái vui vẻ như vậy nữa.

Đêm nay lại là Giáng sinh, chính là một ngày tốt ăn một bữa cơm.

Tuy nhiên Sơ Hạnh không ngờ rằng ký túc xá Cận Ngôn Châu và Kỷ An tối nay cũng ra ngoài ăn tối.

Hơn nữa, hai ký túc xá của bọn họ không hẹn mà gặp chọn cùng một quán ăn.

Lần này hai chị em không có ăn riêng.

Bởi vì Sơ Hạnh với Kỷ An là hai chị em nên mọi người tạm thời quyết định hai phòng ký túc xá ăn tối cùng nhau.

Cận Ngôn Châu tìm phục vụ yêu cầu một phòng riêng, cứ như vậy tám người tập trung vào đó.

Hiếm khi ăn tối mà không uống bia.

Sau khi bia được đặt lên bàn, Sơ Hạnh rất tự giác nói: “Mình không có tửu lượng nên không uống đâu.”

“Kỷ An thì sao? Hôm nay cậu còn uống không?” Cận Ngôn Châu nói xong liền cầm lấy hai chai bia.

Cậu tùy ý chạm hai đầu chai bia lại với nhau, một nắp chai bia trong đó lập tức bắn ra, rơi trên mặt đất.

Sơ Hạnh tận mắt nhìn thấy cậu mở nắp chai, không khỏi có chút kinh ngạc

Chỉ mở nắp chai bia thôi mà cũng đẹp trai quá đi thôi.

Cậu luyện tập bao nhiêu lần mới có thể thành thạo như này.

Kỷ An nâng cằm trầm ngâm một lát, cười trả lời: “Vậy tôi vẫn nên uống một chút, không uống nhiều.”

“Con gái có uống không?” Cận Ngôn Châu hỏi ba người bạn cùng phòng của Sơ Hạnh.

Hứa Âm lắc đầu, dịu dàng nói: “Tôi không uống, cùng Hạnh Hạnh uống nước cam là được rồi.”

Ninh Đồng Đồng và Dụ Thiển đều muốn uống bia.

Cận Ngôn Châu rót bia cho mỗi người bọn họ xong, lại vặn nắp chai nước cam, đổ nước trái cây cam vào trong cốc giúp Sơ Hạnh và Hứa Âm.

Nghiêm Thành cười ha ha nói: “Nhắc mới nhớ, đây là lần đầu tiên ký túc xá chúng ta cùng ký túc xá nữ tụ tập đi ăn một bữa với nhau.”

Ninh Đồng Đồng hỏi: “Người anh em có cảm giác gì không?”

Nghiêm Thành nhìn ly bia rỗng trong tay Ninh Đồng Đồng, nói: “Cậu uống khá đấy.”

Ninh Đồng Đồng: “Cảm ơn lời khen ngợi, từ nhỏ tôi đã theo người lớn trong nhà luyện tập uống bia, đến bây giờ sắp đạt tới cảnh giới ngàn chén không say rồi.”

Nghiêm Thành giơ ngón tay cái với cô: “Tự thẹn không bằng.”

Tiết Thần là một người thích ăn uống, lúc tới hỏi Sơ Hạnh ngay: “Chị Kỷ An, quả sung khô chị làm ăn ngon lắm, chị có thể bảo Kỷ An lần sau mang cho chúng em nhiều hơn chút được không?”

Sơ Hạnh chưa kịp nói gì, Cận Ngôn Châu lên tiếng với giọng điệu ghét bỏ: “Cậu chỉ biết ăn thôi.”

Tiết Thần cười nói: “Cảm giác ngon miệng là quan trọng nhất mà anh Châu.”

Sơ Hạnh cười lộ lúm đồng tiền, giọng ấm áp đáp lại Tiết Thần: “Đương nhiên là được, chờ năm sau tôi làm nhiều chút rồi nhờ Kỷ An mang đến cho mọi người.”

Kỷ An uống hai ly bia nghe thấy liền bắt đầu che chở chị gái, nói: “Bình thường thôi, không được đòi hỏi nhiều quá, nếu không chị tôi sẽ rất mệt.”

Sơ Hạnh quay mặt sang nhìn Kỷ An đang ngồi bên cạnh, mỉm cười mí mắt cong cong.

Cô phát hiện mỗi lần Kỷ An uống bia xong đều vô thức gọi cô là chị.

Dụ Thiển ngồi đối diện Kỷ An cười khẽ: “Em trai, em uống say rồi?”

Kỷ An không thừa nhận: “Không đâu, mới có hai ly, tôi có thể uống….”



“Một chai.” Dụ Thiển không kiềm được cười thành tiếng.

“À,” Kỷ An chớp mắt, “Gần một chai rồi sao? Vậy tôi uống ít đi.”

Cận Ngôn Châu chậc nhẹ.

Một người nghiện bia không thể uống bia.

Ninh Đồng Đồng bị dáng vẻ đáng yêu của Kỷ An làm cho có chút ngạc nhiên, cô cười hỏi Sơ Hạnh: “Hạnh Hạnh, cậu và em trai lớn lên đều ăn uống dễ thương như thế à? Sao mà cưng quá vậy!”

Sơ Hạnh mỉm cười, đưa tay lên sờ đầu Kỷ An.

Kỷ An đã bị cồn chi phối dường như biến thành một người khác, cậu ngây ngốc vui vẻ với cô, lại gọi: “Chị…”

Lúc ăn cơm Nghiêm Thành hỏi: “Lát nữa ăn tối xong đi đâu không? KTV hay đến phòng billiard?”

Bốn chàng trai đều nghiêng về phòng billiard, Sơ Hạnh và Hứa Âm nói đi đâu cũng được, hai cô không chọn.

Dụ Thiển và Ninh Đồng Đồng cũng muốn chơi billiard, cuối cùng tám người quyết định ăn xong thì đến phòng billiard chơi.

Kỷ An tối nay không uống hết một chai nên trông cậu khá hơn lần trước, ít nhất vẫn có thể tự mình đi lại được.

Sơ Hạnh không nhớ rõ Cận Ngôn Châu uống mấy chai, chỉ biết bên cạnh chỗ ngồi của cậu có đặt bốn năm chai bia rỗng.

Hẳn là uống không ít.

Nhưng trông cậu vẫn bình thường, không có gì khác lạ, chỉ có đôi tai hơi ửng đỏ.

Phòng billiard cách không xa nơi bọn họ dùng bữa tối lắm.

Bởi vì có nhiều người hơn, Cận Ngôn Châu yêu cầu nhân viên phục vụ mở cho họ hai bàn billiard.

Sơ Hạnh không biết chơi, đương nhiên cô cũng không có ý định chơi billiard.

Đến địa điểm, Sơ Hạnh nhanh chóng đi đến bên kia, ngồi xuống ghế sofa da.

Ban đầu muốn gọi cho bố mẹ, nhưng nhìn thấy thời gian đã gần mười giờ, Sơ Hạnh bèn kìm lại.

Cô yên tĩnh nhìn mọi người chơi billiard.

Kỷ An, Cận Ngôn Châu cùng với Dụ Thiển chơi bàn billiard trước mặt Sơ Hạnh.

Bốn người còn lại chơi cạnh một bàn khác.

Một lúc sau, Sơ Hạnh lấy điện thoại bật máy ảnh lên.

Cô giơ điện thoại di động lên hướng camera về phía Kỷ An.

Kỷ An đưa lưng về phía bàn billiard, tùy ý ngồi nghiêng người, đôi chân dài hơi cong, hai tay khẽ chống mép bàn, quay mặt cười nói với Cận Ngôn Châu bên cạnh.

Mà Cận Ngôn Châu, đang quay mặt về hướng ngược lại Kỷ An.

Cậu đứng cạnh bàn, tư thế thanh lịch và khéo léo gẩy bột trên đầu cây gậy.

Một giây sau, Cận Ngôn Châu nâng mắt lên, vô tình phát hiện Sơ Hạnh giơ điện thoại di động chụp bên này.

Cậu nhất thời sửng sốt, cơ thể cứng ngắc căng thẳng.

Cận Ngôn Châu lập tức xoay người, đưa lưng về phía Sơ Hạnh, đưa tay lên khẽ vuốt tóc.

Rồi cậu bình tĩnh chỉnh lại cổ áo len, tiếp theo kéo nhẹ gấu áo cho phẳng phiu.

Chờ cậu sửa sang lại dáng vẻ rồi xoay người thì Sơ Hạnh đã sớm đặt điện thoại di động xuống.

Cô gửi những bức ảnh vừa chụp được vào nhóm gia đình bốn người.

Trong hình Kỷ An nghiêng đầu, mỉm cười.

Và Cận Ngôn Châu bên cạnh Kỷ An, mặc áo len cổ lọ màu trắng nhạt và quần âu đen.

Dáng người cậu thư thái, vẻ mặt… không có lạnh lùng như thường ngày, trông đang cười mà lại không phải cười, nhìn có chút bất cần.

Khoảnh khắc lúc cậu gẩy bột lên cây gậy cơ như một đại thiếu gia cao quý giàu có.

Rất nhanh, Sơ Nhạn trả lời Sơ Hạnh.

Sơ Nhạn: “Nam sinh bên canh Tiểu An rất đẹp trai!”

Sơ Hạnh nói: “Là bạn cùng phòng của Tiểu An, tên là Cận Ngôn Châu.”

Sơ Hạnh: “Có ấn tượng có tượng, ngày mưa đó là thằng bé đó đưa con về phải không?”

Sơ Hạnh đáp: “Là cậu ấy.”

Sơ Hạnh: “Mặc dù nhìn qua không dễ chung sống, nhưng thật ra là một người rất tốt, chính xác là kiểu người ngoài lạnh trong nóng.”

Kỷ Lâm Viễn đột nhiên gửi một tin nhắn: “Cô gái đối diện với bọn họ là ai thế?”

Sơ Hạnh lại mở ảnh ra xem, phát hiện cô cũng chụp Dụ Thiển đang đứng ở phía bên kia, hơn nữa Dụ Thiển trong ảnh đang nhìn Cận Ngôn Châu và Kỷ Dực, mặt mày mang theo ý cười.

Sơ Hạnh trả lời bố: “Cậu ấy là bạn cùng phòng của con! Tối nay ký túc xá con và ký túc xá Tiểu An cùng nhau ăn tối, ăn xong đến phòng billiard chơi.”

Kỷ Lâm Viễn: “Ồ ồ ồ, cô bé này trông xinh đấy.”

Sơ Hạnh vui vẻ nói: “Cô ấy là bạn cùng phòng mà con thân nhất.”

Vốn dĩ sợ bố mẹ đi ngủ nên không dám gọi, không ngờ bố mẹ vẫn còn thức.

Sau đó Sơ Hạnh liền gọi cho họ.

Sơ Nhạn nghe máy, hai mẹ con tùy ý hàn huyên một hồi.

Sau đó nhắc tới bà ngoại, Sơ Hạnh nói với mẹ: “Mẹ, kỳ nghỉ Tết Nguyên Đán con muốn đi thăm ông bà ngoai.”

Sơ Nhạn im lặng hai giây, giọng bình thường trả lời cô: “Được chứ.”

“Vừa vặn ngày lễ mà, mẹ và bố con cũng sẽ qua đó, con cùng Tiểu An có thể mua vé về thẳng nhà ông bà ngoại, chúng ta sẽ cùng nhau đón năm mới.”

Sơ Hạnh vui mừng nói: “Tốt quá.”

Sau đó, Sơ Hạnh cầm điện thoại chạy đến bên cạnh Kỷ An.

Cô đưa điện thoại di động cho Kỷ An, giọng nhẹ nhàng: “Bố mẹ.”

Kỷ An không tiếp tục chơi nữa, lập tức đưa cây gậy cho Dụ Thiển, tỏ ý nhờ cô đánh giúp cậu.

Cậu đứng bên cạnh bàn, vừa nhìn Dụ Thiển đánh billiard, vừa nói chuyện điện thoại với bố mẹ.

“Bố mẹ.” Kỷ An gọi xong liền cười ha ha.

Sơ Nhạn buồn cười hỏi: “Tiểu An con cười gì vậy?”

Kỷ An chưa lên tiếng, Kỷ Lâm Viễn đã hỏi: “Thằng nhóc thối, có chăm nom săn sóc chị con tốt không đấy?”

Giọng điệu Kỷ An vô cùng tự hào: “Đương nhiên là chăm sóc chị ấy kỹ càng rồi ạ!”



Kỷ Lâm Viễn lại hỏi: “Con thì sao?”

Kỷ An ngơ ngác: “Con ư?”

Sau đó tự bộc bạch: “À đúng rồi, bố mẹ, con có học uống bia!”

Giọng nói Kỷ Lâm Viễn vẫn bình thản như ban đầu: “Bố bảo hôm nay con nói chuyện kỳ quái như thế, hèn gì cứ dính dính chữ.”

Sơ Nhạn ân cần hỏi: “Tiểu An con uống bia? Uống bao nhiêu rồi? Bây giờ có thấy khó chịu không?”

Kỷ An giơ một ngón tay ra: “Có 1 chai!”

“Không sao ạ, con vẫn uống tiếp được!”

Sơ Nhạn và Kỷ Lâm Viễn: “…”

Sơ Nhạn nói: “Con đưa điện thoại cho chị đi.”

Kỷ An ngoan ngoãn đưa điện thoại qua cho Sơ Hạnh.

Sơ Hạnh lần nữa nhận lấy.

Kỷ Lâm Viễn không đợi Sơ Nhạn nói chuyện liền lo lắng hỏi: “Hạnh Hạnh con uống bia không?”

Sơ Hạnh cười nói: “Con không uống bia, bố mẹ yên tâm.”

“Con sẽ để ý Kỷ An, chắc chắn không xảy ra chuyện đâu ạ.”

Sơ Hạnh đáp: “Vâng, con biết rồi.”

“Bố mẹ tạm biệt, ngủ ngon nha.”

Lúc từ phòng billiard trở về đã là mười một giờ đêm.

Kỷ An trở về ký túc xá liền leo lên giường nằm.

Cậu lười biếng lướt điện thoại, lúc này mới nhìn thấy tin nhắn của bố mẹ và Sơ Hạnh trong nhóm chat gia đình.

Kỷ An nhấp vào ảnh Sơ Hạnh đã đăng trong nhóm gia đình, sau đó nhấn lưu về.

Cậu cười khúc khích, giọng nói có chút ngập ngừng: “Anh Châu, anh, mẹ tôi khen anh đẹp trai.”

Hơi thở Cận Ngôn Châu như ngừng lại.

Không lẽ Sơ Hạnh chụp hình cậu rồi gửi cho bố mẹ cô xem?

Kỷ An dựa vào lan can giường, nhìn Cận Ngôn Châu đang ngồi trên ghế với vẻ mặt kinh ngạc, say khướt cười hỏi: “Anh Châu, hay là cậu làm anh trai của tôi đi?”

“Như vậy sau này tôi không chỉ có chị gái, còn có anh trai, quá tuyệt vời.”

Cận Ngôn Châu: “...”

Cậu nhướng mi nhìn Kỷ An đang cười ngây ngô, khẽ nhíu mày nói: “Ai muốn làm anh của cậu, tôi không thiếu em trai em gái.”

Kỷ An chớp chớp mắt, không phản ứng kịp, theo bản năng hỏi: “Hả? Vậy cậu thiếu gì?”

Cận Ngôn Châu mím môi, không trả lời Kỷ An, chỉ giọng điệu lạnh lùng kiên quyết nói một câu: “Dù sao cũng không phải anh trai cậu.”

Nói xong, cậu giả vờ bình tĩnh: “Kỷ An, gửi ảnh cho tôi xem thử.”

Kỷ An hoàn toàn không nghĩ ngợi nhiều, lập tức chuyển tiếp bức ảnh Sơ Hạnh phát trong nhóm sang Cận Ngôn Châu.

Cận Ngôn Châu mở tấm ảnh, đôi mắt đen vốn sáng dần dần tối đi.

Trung tâm chính là Kỷ An.

Cậu ở phía góc.

Cô chụp Kỷ An.

Chẳng qua cậu tình cờ bị chụp trúng mà thôi.

Nói không mất mác là giả.

Trong lòng buồn bực đến mức không thở nổi.

Cận Ngôn Châu đặt điện thoại xuống, lạnh mặt mím chặt môi vào nhà vệ sinh tắm rửa.

—–

Sau khi trở về ký túc xá, Sơ Hạnh cầm quần áo đi tắm trước.

Lúc cô quấn khăn trùm tóc đi ra, định dùng máy sấy sấy khô tóc thì Ninh Đồng Đồng từ bên ngoài chạy vào nói với họ: “Thứ Tư sẽ kết thúc bài thể dục nhịp điệu!”

Hứa Âm kinh ngạc: “Nhanh như vậy à? Mình còn tưởng sau Tết trở về mới kiểm tra.”

Ninh Đồng Đồng nói: “Chỉ là bây giờ có lịch kiểm tra trước, nhưng đoán chừng cũng sẽ sau Tết.”

Dụ Thiển thở dài: “Vậy cũng chẳng còn mấy ngày, mình vẫn có rất nhiều động tác chưa học thuộc được.”

Sơ Hạnh lo lắng theo.

Bởi vì cô cũng không nhớ động tác.

Điều khủng khiếp nhất là trước đây cô xin nghỉ rồi trở về ký túc xá vì đến ngày đèn đỏ, cho nên nội dụng tiết học hôm đó cô cũng không biết.

Sơ Hạnh ôm một tia hy vọng hỏi Dụ Thiển: “Thiển Thiển, cậu có nhớ động tác không? Đại khái thôi cũng được.”

Dụ Thiển vẻ mặt buồn bã lắc đầu: “Mình không Hạnh Hạnh, mình còn không nhớ nữa cơ.”

Sơ Hạnh cắn môi.

Làm sao bây giờ.

Mặc dù các sinh viên trong lớp giáo dục thể chất đến từ nhiều lớp chuyên ngành khác nhau, nhưng Sơ Hạnh không quen với mọi người.

Trừ cô bạn cùng phòng Dụ Thiển thì cô cũng chỉ quen mỗi Cận Ngôn Châu.

Cận Ngôn Châu?

Đúng rồi! Cô có quen biết với Cận Ngôn Châu!

Trí nhớ cậu rất tốt, cô còn nhớ động tác của cậu cực kỳ chuẩn xác lại uyển chuyển!

Sơ Hạnh lập tức đặt máy sấy tóc trong tay xuống, cầm điện thoại lên gửi tin nhắn cho Cận Ngôn Châu.

“CC: Cận Ngôn Châu, tiết thể dục cuối kì sắp tới rồi, mình còn rất nhiều động tác không nhớ nổi, Thiển Thiển cũng không nhớ động tác, cậu có thể dạy bọn mình được không?”

Sơ Hạnh không ôm điện thoại di động chờ cậu trả lời, gửi xong thấy cậu chưa trả lời liền bèn đặt điện thoại xuống, cắm máy sấy bắt đầu sấy khô tóc.

~~~

Cận Ngôn Châu tắm xong, vừa cầm điện thoại lên đã thấy tin nhắn Sơ Hạnh gửi cho mình.

Nỗi uất ức còn lại trong lồng ngực biến mất ngay lập tức.



Ngay cả hơi thở cũng nhẹ nhàng thoải mái hẳn đi.

Cậu nhìn chằm chằm vào tin nhắn của cô, suy nghĩ trong vài giây, sau đó trả lời cô bằng ba từ.

Chốc lát, cậu lại gửi một tin nhắn khác.

Sơ Hạnh sấy tóc khô mới thấy Cận Ngôn Châu trả lời cô.

“JYZ: Chỉ dạy cậu thôi.”

“JYZ: Không được quay phim.”

Sơ Hạnh nghiêng đầu suy tư.

Cô có thể học từ cậu trước, sau đó học thuộc rồi sẽ trở về chỉ cho Thiểu Thiển biết.

Sơ Hạnh lập tức trả lời: “Được!”

“CC: Cảm ơn nha!”

Cận Ngôn Châu cố gắng kiềm chế khóe môi sắp nhếch lên, gửi cho cô một tin nhắn: “Vậy từ ngày mai, từ 7:00 đến 9:00 mỗi tối, lớp học võ.”

Bởi vì giờ học thể dục đã kết thúc, chỉ còn một môn thi cuối kỳ, nên lớp học võ miễn phí và sẽ không có ai đến.

Sơ Hạnh đồng ý: “Được!”

Cận Ngôn Châu không nói gì nữa.

Cậu mở khung chat của mình với Kỷ An ra, lưu tấm ảnh kia về.

Sau đó bật máy tính, sử dụng cáp dữ liệu kết nối điện thoại di động và máy tính với nhau.

Cận Ngôn Châu tải ảnh này lên máy tính, sử dụng công cụ để chỉnh sửa sao cho chỉ còn lại chính mình trên ảnh.

Tiếp theo, cậu kéo tấm hình vào một thư mục.

Trong thư mục này có lưu lại những bức ảnh cô chụp cho cậu ở rừng phong lần trước.

Cận Ngôn Châu rút cáp dữ liệu điện thoại di động ra, rồi chuyển vào đĩa USB đựng trong ống bút.

Làm xong hết tất cả mọi thứ cậu mới tắt máy tính.

Sau khi cầm lấy điện thoại di động, Cận Ngôn Châu phát hiện Sơ Hạnh đã gửi cho cậu một tin nhắn khác cách đây không lâu.

“CC: Vậy tối mai gặp ha!”

Tối mai gặp.

Chẳng biết vì sao, Cận Ngôn Châu lúc này bỗng nhiên có chút choáng váng.

Khi ăn tối uống bia, dường như bây giờ men say mới xông lên não.

Cậu cầm điện thoại ngồi trên ghế, cúi đầu nhìn dòng tin nhắn đó.

Thật lâu sau, cuối cùng ngón tay cậu cũng ấn xuống bàn phím.

Cận Ngôn Châu trả lời cô: “Tối mai gặp.”

Gửi xong, cậu không biết động lực từ đâu nên lại gõ vội.

Lần này Cận Ngôn Châu không cho phép mình cơ hội do dự đổi ý nữa, trực tiếp nhấn nút gửi.

“JYZ: Tôi đạp xe qua đó chở cậu.”

Tuy nhiên, sau khi gửi xong, cậu càng không thể quản lý bàn tay của mình, nhắn thêm một câu: “Dù sao cũng thuận đường.”

Bốn chữ này vừa gửi đi, Cận Ngôn Châu không nhịn được cảm thấy hối hận.

Không nên nhắn thêm câu “Dù sao cũng thuận đường.”

Nhưng mà, lời đã gửi đi, cũng chẳng thể rút lại được.

Đúng lúc, Sơ Hạnh trả lời cậu.

“CC: OK nè, đến khi ấy liên lạc!”

Cận Ngôn Châu rũ mắt nhìn tin cô gửi tới, trong lòng ảo não phút chốc chốc tan thành mây khói.

Khóe mắt cậu hiện lên ý cười, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên.

~~

Thì ra, khi bạn thích một người, nỗi buồn đều xuất phát từ cô ấy, hạnh phúc cũng do cô ấy ban tặng.
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!