Tô Mộ Tinh tự kiểm điểm lại một lúc, cũng cảm thấy bản thân hơi thất đức, cô ấy lật người, lăn đến cạnh Hứa Thanh Nhiên, đề nghị nghiêm túc: "Hay là... em giúp anh?"
Hứa Thanh Nhiên nghiêng đầu, nhìn lướt qua cô ấy, giọng điệu cứng nhắc, "Em nói cái gì?"
Mắt Tô Mộ Tinh nhếch nhếch lên, nói ám chỉ: "Chính là cái đó......cái đó... ừm?"
Hứa Thanh Nhiên xoay người, đối mặt với cô ấy, ánh mắt dò xét: "Cmn đây là ai dạy em?"
Tô Mộ Tinh tặc tặc lưỡi, "Nhìn nhiều rồi... thì sẽ biết thôi......"
Hứa Thanh Nhiên ngồi phắt dậy, cúi đầu liếc cô ấy, giọng đè nén: "Nhìn nhiều thì sẽ biết? Nhìn kiểu gì? Nhìn ở đâu?"
"......"
Nói nhiều sai nhiều, Tô Mộ Tinh tuyệt vọng đến mức nhắm mắt.
Hứa Thanh Nhiên khom lưng, nâng cô nàng giả chết kia ngồi tử tế, hai tay giữ bả vai cô ấy, "Em nói rõ ràng cho anh!"
Tô Mộ Tinh trợn trừng mắt, "Bác sĩ Hứa, mọi người đều là người trưởng thành cả...... Giả vờ ngây thơ thuần khiết cái gì chứ?"
Hứa Thanh Nhiên nhìn cô ấy không chớp mắt, đợi cô ấy nói tiếp.
Tô Mộ Tinh nói vô cùng bình tĩnh: "Ai mà chưa từng xem ảnh......"
Thái dương Hứa Thanh Nhiên lờ mờ căng phồng lên, "......"
"Nếu anh cảm thấy hứng thú, em có hẳn một dữ liệu đám mây... Cần không?" Tô Mộ Tinh nhướn mày, "99 tư thế tìm hiểu một tí?"
"......" Cơ mặt Hứa Thanh Nhiên giật giật, "Tô Mộ Tinh!"
Tô Mộ Tinh giương khóe mắt, có phần không thể tin được, "Anh đừng bảo với em là anh... anh... chưa từng xem qua?"
"......"
Hứa Thanh Nhiên siết chặt cơ.
Tô Mộ Tinh biết e rằng đã đụng phải tường rồi, sờ sờ cái mũi, vội sửa miệng: "Thật ra.. em cũng chưa xem nhiều lắm... Con người em ấy mà, chỉ thích bốc phét......"
"99 thế?"
"......"
Hứa Thanh Nhiên hừ một tiếng lạnh nhạt, lực tay giảm đi, đẩy Tô Mộ Tinh xuống giường, nhấc chăn bên cạnh phủ luôn lên đầu cô gái, buông lời nói: "Hối lỗi cho tử tế vào."
Nói xong, anh ấy xuống giường.
Tô Mộ Tinh thò nửa cái đầu từ trong chăn ra, lộ ra một đôi mắt, "Bác sĩ Hứa, em sai rồi..."
Hứa Thanh Nhiên đi đến phòng vệ sinh, quẳng lại một câu: "Nằm yên, hối lỗi tử tế đi."
"......"
Tô Mộ Tinh kéo cao chăn, một lần nữa che lại đầu, hoàn toàn giả chết.
Trong ổ chăn, Tô Mộ Tinh len lén sờ di động, suy nghĩ vài giây, buông bỏ chút luyến tiếc, lặng lẽ đăng xuất khỏi tài khoản dữ liệu đám mây.
Trái tim đang treo lơ lửng bỗng nhiên rơi xuống đất.
Tô Mộ Tinh lật người, bắt đầu chơi game.
Thế là, thời điểm Hứa Thanh Nhiên từ phòng tắm ra, liền thấy Tô Mộ Tinh ngồi xếp bằng trên giường, chăn đắp kín đầu, hai tay nâng di động, ngữ khí không vui:
"Mẹ nó! Tạ này ở đâu ra?"
(Tạ: chắc là mấy bác chơi game sẽ quen từ này nhỉ, chỉ mấy đứa chuyên phá game đấy)
"Gia Mộc, cậu làm gì đấy? Cmn đồ ngu xuẩn này là ai hả?"
Di động truyền đến giọng nữ:
"Đừng mắng, cậu sẽ hối hận."
"Rốt cuộc con gà này từ đâu ra?"
"Báo cáo đi."
Giọng Hà Gia Mộc lại truyền đến lần nữa:
"Chồng tớ."
"Lão chồng nhỏ mọn lại thù dai của tớ."
"Ha ha"
"......"
Huyệt thái dương Tô Mộ Tinh nảy lên, vội vàng lặn mất, "Thoát đây thoát đây, người đàn ông của tớ đến rồi."
Nói xong, cô ấy nhanh chóng đăng xuất trò chơi, ngã nhào xuống giường, lăn qua lộn lại.
Một loạt động tác thu hết vào tầm mắt, Hứa Thanh Nhiên bật cười, bước đến, ngồi xuống mép giường, "Muốn ăn gì? Anh đi nấu cơm?"
Tô Mộ Tinh ngừng lăn lộn, dịch người qua, ghé sát Hứa Thanh Nhiên, "Cái gì cũng được."
Hứa Thanh Nhiên vươn tay khẽ sờ má cô gái, nhẹ nhàng "ừ" một tiếng, đứng dậy đi ra ngoài.
Tô Mộ Tinh cũng không ăn vạ trên giường, chui ra khỏi chăn, xuống giường đi theo Hứa Thanh Nhiên.
Phòng bếp không gian mở.
Tô Mộ Tinh ngồi ở sofa, tầm mắt di chuyển theo Hứa Thanh Nhiên trong bếp, yên phận một lúc, cô gọi anh ấy, "Bác sĩ Hứa."
Hứa Thanh Nhiên nghe tiếng quay đầu, nhìn về phía cô ấy, "Sao đấy?"
Tô Mộ Tinh lắc đầu, cười với anh ấy.
Hứa Thanh Nhiên bỏ rau vào bồn nước, kéo khăn lông cạnh đó để lau tay, quay đầu đi đến chỗ Tô Mộ Tinh, ngồi xuống đầu kia sofa, chờ cô ấy nói chuyện.
Tô Mộ Tinh cắn nhẹ đầu lưỡi đặt giữa hai hàm răng, không biết nói cái gì, chỉ là cảm thấy hình ảnh ban nãy, làm cô ấy ngẩn ngơ trong nháy mắt.
Yên tâm, kiên định.
Rõ ràng là Hứa Thanh Nhiên đang đợi cô ấy nói tiếp, Tô Mộ Tinh suy nghĩ hồi lâu, nặn ra một câu: "À... nhà bác sĩ Hứa có băng vệ sinh không?"
"......"
Khóe miệng Hứa Thanh Nhiên hơi giật khe khẽ.
Tô Mộ Tinh thuần túy là tự tìm chuyện để nói, lại lặp lại một lần ngốc nghếch
Đầu lưỡi Hứa Thanh Nhiên đá hàm dưới một cái, tổ chức ngôn ngữ, "Em không cảm thấy... nếu anh nói có... mới là lạ à?"
Tô Mộ Tinh vội lắc đầu, nghiêm mặt nói: "Không đâu... Em sẽ cảm thấy anh rất xuất sắc."
"............"
Hứa Thanh Nhiên nghẹn lại.
Tô Mộ Tinh cũng không biết cọng dây thần kinh nào bị rút mất, từ sofa đứng dậy, "Thế em về nhà đây."
Hứa Thanh Nhiên giơ cánh tay giữ chặt tay cô gái, kéo người vào lòng mình, giọng khẽ khàng, "Tối nay ở lại đi."
Anh ấy dừng một chút, tiếp tục nói: "Mai anh không đi làm, đưa em đến một chỗ."
Tô Mộ Tinh liếm liếm má, "Nhưng mà....."
Hứa Thanh Nhiên cúi đầu, dùng nụ hôn bịt miệng, một lúc sau, môi anh ấy rời ra, dán lên thái dương cô gái, "Anh xuống tầng mua cho em."
Tô Mộ Tinh ửng đỏ mặt, gật gật đầu.
Ngón tay Hứa Thanh Nhiên khều vành tai cô gái mấy gái, khẽ nói: "Có muốn chuyển đến đây không?"
Tô Mộ Tinh sửng sốt, "Hả?"
Hứa Thanh Nhiên bình tĩnh nhìn cô ấy, nói nghiêm túc: "Chuyển đến sống với anh."
Tô Mộ Tinh mất một lúc mới phản ứng lại, "... Không hay lắm đâu."
Trái lại, không phải cô ấy không muốn.
Chỉ là, có một số việc cô ấy không muốn để Hứa Thanh Nhiên biết.
Hoặc là, thêm một người biết thì có thể thêm một người gặp nguy hiểm.
Nếu ở cùng nhau, sợ là không giấu được.
Hứa Thanh Nhiên nhìn đồng tử trong veo của cô nàng, đánh đường vòng, "Thế anh chuyển sang?"
"......"
Có gì khác biệt sao?
"Chạy đi chạy lại, không tiện lắm."
"Em nghĩ đã..."
Hứa Thanh Nhiên cố nói thêm: "Nghĩ nhanh lên."
***
Sáng sớm hôm sau.
Tô Mộ Tinh bị Hứa Thanh Nhiên đánh thức trên giường, con người Tô Mộ Tinh hay cáu bẳn lúc mới ngủ dậy, trở mình, đạp người đàn ông một phát, "Tránh ra."
Hứa Thanh Nhiên có phần dở khóc dở cười, duỗi tay ôm cô gái trở lại, "Dậy nào."
Tô Mộ Tinh mơ mơ màng màng mở mắt ra, hơi lên giọng, "Bây giờ mới mấy giờ... chuyển qua sống cùng anh hả? Đừng hòng."
"......" Hứa Thanh Nhiên vội cười làm lành, "Được rồi... em ngủ thêm lúc nữa đi."
Tô Mộ Tinh liếm liếm môi, mi mắt khép lại, nửa khuôn mặt lún trong chiếc gối, tiếp tục ngủ.
Thế là, chờ hai người ăn xong cơm sáng ra khỏi cửa, đã gần 10 giờ.
Tô Mộ Tinh ngồi ở ghế phụ, lấy gương trang điểm trong túi xách ra soi, "Bác sĩ Hứa, anh đưa em về nhà trước đi."
Hứa Thanh Nhiên nghiêng mắt nhìn cô ấy một cái, "Làm sao vậy?"
Tô Mộ Tinh xoa xoa đôi mắt, "Về thay quần áo, tiện thể trang điểm luôn, trông có vẻ xuống tinh thần."
Hứa Thanh Nhiên cười khẽ thành tiếng: "Rất xinh."
Tô Mộ Tinh gật gật đầu, "Cảm ơn, nhưng em vẫn phải về một chuyến." Cô ấy ngừng một lát, lại nói: "Anh đã bị dung mạo xinh đẹp của em mê hoặc... không khách quan."
"......"
Tô Mộ Tinh buông gương trang điểm trên tay xuống, đầu ghé lại gần người đàn ông, đôi mắt mở lớn, khóe miệng trề xuống, ngón trỏ lột mí mắt xuống phía dưới, làm mặt quỷ, "Trong mắt anh, có phải thế này cũng vẫn xinh không?"
"............"
Cmn quá xấu.
Hứa Thanh Nhiên nhấc tay phải, vói qua dí đầu Tô Mộ Tinh về sau, "Cay mắt... Đừng dọa người ta."
"......"
Không lay chuyển được, Hứa Thanh Nhiên đưa Tô Mộ Tinh về nhà trước.
Thang máy bị hỏng, hai người leo thang bộ đi lên, đi được một nửa, Tô Mộ Tinh chơi xấu, muốn Hứa Thanh Nhiên cõng, đầu tiên là Hứa Thanh Nhiên khuyên nhủ, trong mắt anh ấy, Tô Mộ Tinh lười, chính là kiểu đi đường cũng có thể coi là vận động, khuyên không được, anh ấy cười bất lực, nửa ngồi xổm xuống, Tô Mộ Tinh cười đắc ý, nằm sấp trên lưng người đàn ông.
Cánh tay Tô Mộ Tinh vòng chặt cổ Hứa Thanh Nhiên, trong lòng đắc ý. Cô ấy nhớ tới lời người đàn ông nói ngày hôm qua, không kìm được cúi đầu nhìn chiếc nhẫn trước ngực. Chờ vụ án Tô An tra ra manh mối... Mọi thứ đều sẽ tốt đẹp.
Sắp rồi.
Nhanh thôi.
Từ trong thang bộ đi, đến cửa nhà.
Tay Hứa Thanh Nhiên đặt trên đùi Tô Mộ Tinh giơ lên phía trên, "Chìa khóa?"
Đầu Tô Mộ Tinh gác trên vai phải của anh ấy, lần tìm chìa khóa trong túi xách, chậm rì rì cắm vào ổ khóa, kéo cửa ra, Hứa Thanh Nhiên đi vào trong, Tô Mộ Tinh trở tay đóng sầm cửa.
Đầu Hứa Thanh Nhiên hướng về phía sau, nhìn cô ấy, "Thả em xuống nhé?"
Tô Mộ Tinh lắc đầu, nâng mặt anh ấy, sáp lại gần mà hôn.
Hứa Thanh Nhiên chợt sững người, phản ứng lại rất nhanh, cánh tay anh ấy dùng sức, dịch người cô gái ra phía trước, đổi hướng, Tô Mộ Tinh cũng phối hợp, chẳng mất công sức, Tô Mộ Tinh đã từ sau lưng Hứa Thanh Nhiên, leo ra trước mặt Hứa Thanh Nhiên, hai chân cô ấy quấn quanh eo người đàn ông, cánh tay ngoắc cổ anh ấy, vẫn hôn anh y như lúc trước.
"......"
Hứa Thanh Nhiên nóng cả đầu.
Cái người này, ghẹo người kinh khủng.
Thế nhưng lại một tổ tông thiếu trách nhiệm.
Một tay Hứa Thanh Nhiên vỗ mông Tô Mộ Tinh, ngữ khí cảnh cáo: "Được rồi..."
Đầu lưỡi Tô Mộ Tinh liếm môi vài cái, đang định nói chuyện, phía sau đột nhiên vang lên tiếng vật cứng đập vào sàn nhà, "Cạch —" một cái rõ vang.
Ngay sau đó, truyền đến một tiếng quát lớn: "Càn quấy!"
Nghe vậy, vẻ mặt Tô Mộ Tinh lập tức trùng xuống, hai chân mềm nhũn, suýt rơi khỏi người Hứa Thanh Nhiên.
Hứa Thanh Nhiên nhanh tay lẹ mắt, đỡ lấy cánh tay Tô Mộ Tinh, anh ấy đang đứng hướng mặt vào phòng, đầu vừa ngẩng, liền thấy người đàn ông ngồi ngay ngắn ở sofa trong phòng khách, hai tay chống gậy, ánh mắt cay độc, chạm ánh mắt anh ấy.
Hai người nhìn nhau vài giây, ánh mắt Hứa Thanh Nhiên rời đi, rũ mắt nhìn sang Tô Mộ Tinh, tay phải anh ấy nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai cô gái, trấn an.
Tô Mộ Tinh xoay người, đi vào trong, giọng nói lạnh băng: "Ông tới làm gì?"
Tầm mắt Diệp Lộ chuyển từ người đàn ông xa lạ ở huyền quan dừng trên người Tô Mộ Tinh, "Mày ăn nói với bố kiểu gì đấy?"
Tô Mộ Tinh khẽ quát, lặng lẽ giễu cợt.
Vẻ mặt Diệp Lộ tối sầm.
Mạnh Bình đứng bên cạnh, lên tiếng hoà giải, "Tiểu thư, Diệp tổng đã chờ cô hai tiếng."
Tô Mộ Tinh liếc nhìn Mạnh Bình, khóe môi nhếch lên, "Mạnh Bình, đây là các người đột nhập nhà dân, hiện tại tôi có thể báo cảnh sát."
Mạnh Bình chợt nghẹn, "......"
Lại là một tiếng động chói tai, gậy va chạm với sàn nhà, Diệp Lộ cả giận nói: "Tô Mộ Tinh! Bố là bố mày!"
Tô Mộ Tinh giương khóe miệng cười rộ lên, giọng điệu mỉa mai: "Ông nói câu này tự tin quá..."
Diệp Lộ bực không tả nổi, "Mày..."
Tô Mộ Tinh lạnh lùng hỏi lại: "Tôi cái gì?"
Diệp Lộ nói: "Tô Mộ Tinh, tự mày nhìn thử xem, bây giờ mày giống cái gì!" Ông ta giơ gậy chỉ vào người đàn ông ở cửa, "Toàn ăn chơi trác táng cùng kẻ lêu lổng, ban ngày ban mặt cũng không biết xấu hổ!"
Đầu lông mày Tô Mộ Tinh nhíu lại, biểu cảm càng lạnh lùng hơn.
Diệp Lộ lấy gậy gõ bàn trà, "Mẹ mày đi sớm, cũng không biết quy củ tí nào, sống thành cái dạng gì đây, bố không tới tìm mày, mày cũng coi bố chết rồi hả?"
Tô Mộ Tinh cười khẩy thành tiếng, "Có thể đừng nhắc đến mẹ tôi không? Dự án núi Linh vì sao ông muốn đầu tư, làm từ thiện hay lương tâm bất an?"
"Mày có ý gì?"
Tô Mộ Tinh hùng hổ doạ người, chọn trọng điểm hỏi: "Ông tìm tôi có việc gì?"
Ánh mắt Diệp Lộ khóa chặt trên mặt Tô Mộ Tinh, vài giây sau, nói: "An phận một chút, đừng làm chuyện vô căn cứ."
Nghe vậy, Tô Mộ Tinh ngước mắt, tầm mắt chạm vào ông ta, "Ông quen Hoàng Chinh?"
Ngày hôm qua cô đã tìm Hoàng Chinh.
Hôm nay Diệp Lộ liền tìm tới tận nhà.
Đồng tử Diệp Lộ chợt co lại, "Hoàng Chinh nào? Bố không biết."
Ngón tay cái Tô Mộ Tinh ra sức bấm vào ngón trỏ, "Tôi thật sự nghĩ không ra, Lục Y Vân có gì tốt mà ông lại thích bà ta thế?"
Diệp Lộ cất cao giọng: "Nhắc đến bà ấy làm gì?"
Tô Mộ Tinh nói: "Mẹ tôi đã chết, chẳng phải vừa đúng ý các người sao?"
Diệp Lộ từ sofa đứng phắt dậy, tay chống gậy gõ từng cái một xuống sàn nhà, không thể át cơn giận: "Mày chẳng biết gì cả! Sự tình căn bản không phải như mày nghĩ!"
Ngón tay gần như sắp bị cắm chảy máu, móng tay găm vào thịt, Tô Mộ Tinh dường như không cảm giác được cơn đau, đột nhiên tay phải được một đôi tay ấm áp nắm lấy, từng chút một lấy đi sức lực trên đầu ngón tay cô ấy, Tô Mộ Tinh ngước mắt, nhìn về phía Hứa Thanh Nhiên.
Tô Mộ Tinh giật mình, thần kinh căng thẳng dần dần buông lỏng.
Diệp Lộ đỏ ngầu mắt, "Tô Mộ Tinh!"
Tô Mộ Tinh đau đầu, "Ông đi đi, tôi không muốn cãi nhau với ông."
Diệp Lộ ghét nhất là dáng vẻ này của Tô Mộ Tinh, người sát phạt quyết đoán trên thương trường, đâu chịu nổi cơn tức này, lại là người đi ra từ doanh trại quân đội, tính tính nóng nảy trời sinh, ông ta cắn răng, gậy trong tay nện thẳng về phía Tô Mộ Tinh.
Mạnh Bình không ngờ Diệp Lộ sẽ đánh người, kinh hô: "Tiểu thư, cẩn thận!"
Không đợi Tô Mộ Tinh phản ứng, trước mắt cô ấy tối sầm, Hứa Thanh Nhiên chắn trước mặt cô ấy, che chở cô ấy trong ngực, năm ngón tay che kín hai mắt cô ấy.
Thị giác vừa yếu đi, thính giác nhạy bén khác thường.
Người trước mặt rên một tiếng, theo sau "phịch" một cái, có cái gì rơi xuống bên chân.
Tô Mộ Tinh gỡ bàn tay Hứa Thanh Nhiên ra, vội vàng ngước mắt nhìn anh ấy, khoảnh khắc Hứa Thanh Nhiên lọt vào tầm mắt cô ấy, đầu mày nhíu chặt bỗng chốc giãn ra.
Trong đôi đồng tử Tô Mộ Tinh là sương mù bao phủ, thoắt cái nước mắt liền rơi xuống, "Bác sĩ Hứa, anh không sao chứ? Có sao không?"
Ngón tay Hứa Thanh Nhiên lau sạch nước mắt trên mặt Tô Mộ Tinh, giọng trầm thấp, "Không sao, khóc cái gì... Đừng khóc nữa."
Tô Mộ Tinh run rẩy trong lòng, nói cuống quýt: "Xin lỗi... bác sĩ Hứa xin lỗi... xin lỗi..."
Hứa Thanh Nhiên thở dài cực nhẹ, "Không sao, đừng khóc."
Tô Mộ Tinh thoát ra khỏi vòng tay Hứa Thanh Nhiên, che chở người đằng sau, nâng cao giọng hết mức, "Ông là phát xít hả? Ông đi đi!"
Diệp Lộ cũng tự trách, sau khi gậy rời tay liền hối hận vô cùng, trái tim nảy lên, sợ Tô Mộ Tinh bị thương, nhưng con người ông ta trước nay cường quyền quen rồi, nổi nóng lên thì rất khó dừng.
Cục diện náo loạn thành như vậy, nói chuyện là không thể tiếp tục.
Mạnh Bình bước nhanh đến, nhặt gậy dưới đất đưa cho Diệp Lộ, nói giảng hòa: "Diệp tổng, chúng ta về trước đã, công ty còn có việc."
Diệp Lộ men theo bậc thang bước xuống, đi ra cửa.
Hai người đi đến huyền quan.
Tô Mộ Tinh đột nhiên gọi một tiếng.
Diệp Lộ xoay người, nhìn Tô Mộ Tinh.
Tô Mộ Tinh nói: "Nếu ông thật sự đã làm gì, tôi nhất định sẽ......"
Diệp Lộ hỏi: "Mày sẽ làm gì?"
"Tôi sẽ đích thân đưa ông vào."