(Bạn đang đọc bản dịch truyện được đăng tải duy nhất trên trang truyenwiki1.com Phương Nhược Vũ @ thachgiatrang9420)
Đầu bên kia điện thoại ngừng lại một chút, Quý Nham hỏi: "Làm sao thế?"
Ánh mắt Tô Mộ Tinh hướng xuống rơi trên tài liệu chuyên đề bên cạnh, nói: "Anh Quý Nham, chuyên mục mới《Pháp trị trực tuyến》trong 《Tiêu điểm độc quyền》của Đài truyền hình An Thành do em phụ trách, mình hẹn thời gian nhé, cần phải trao đổi với anh Quý Nham trước sau đó mới quay phim phỏng vấn."
Đầu tiên Quý Nham hơi bất ngờ liền sau đó cười lên: "Trùng hợp thế à. Được. Hôm nay trong cục hơi nhiều việc, ngày mai ... tối mai được không?"
Tô Mộ Tinh gật đầu nhận lời: "Vâng, vậy tối mai em đến cục cảnh sát tìm anh."
Đầu bên kia điện thoại dường như có người bước tới gần, truyền đến âm thanh người thứ ba nói chuyện, theo đó giọng nói không đứng đắn từ trong ống nghe vọng ra: "Tiểu Mộ, lúc đến thuận tiện ghé qua siêu thị mua cho anh mấy cái quần sịp."
Là giọng của Tô Mặc.
Cô không thấy kì lạ khi Tô Mặc ở đại đội hình cảnh thành phố. Vốn trước đó, Tô Mặc đã nói có một vụ án nằm ngoài phạm vi trực thuộc cần hợp tác cùng phía cảnh sát An Thành. Từ hai ngày trước, nửa đêm anh phải quay về cục cảnh sát, hai người đã chẳng có liên lạc. Đại đội hình cảnh vừa có vụ án một cái là không khác gì người mất tích.
Chỉ là cái người này...
Tô Mộ Tinh hoài nghi tai chính mình: "Mua cái gì cơ?"
Giọng Tô Mặc nâng cao lên mấy quãng: "Quần sịp, mua quần sịp."
Tô Mộ Tinh: "..."
Tô Mặc thấy đối phương không nói năng gì thì có phần tận tình khuyên bảo: "Anh trai em làm án bận muốn chết, thật sự không có thời gian."
Quý Nham bên cạnh không nghe nổi nữa: "Chỗ anh lại có hai chiếc, tháng trước mua mới mặc hai lần, chỉ là còn chưa giặt, cậu mặc tạm trước đi?"
Khóe miệng Tô Mặc co giật, "Lão độc thân nhà anh bớt khiến tôi buồn nôn đi!"
Tô Mộ Tinh bị một giọng nói gào vào tai, vội cầm điện thoại để ra xa một tí, "Anh, anh trả lại điện thoại cho Quý Nham, có phải anh không có điện thoại đâu..."
Tô Mặc hắng giọng: "Chẳng có gì mà nói cả, nhớ phải mua quần sịp cho anh đấy! Vải bông nguyên chất!"
Tô Mộ Tinh cảm thấy Tô Mặc cầm chắc là bị điên rồi, có chút mất kiên nhẫn, "Biết rồi, tắt đi, tắt đi."
Thế mà Tô Mặc lại vội vàng: "Đợi tí, đợi tí, anh còn chưa nói xong đâu."
Tô Mộ Tinh nhịn xuống kích động muốn tắt điện thoại, "Còn gì nữa?"
Tô Mặc bày ra vẻ đàng hoàng nói mấy lời giở trò lưu manh: "Quần sịp phải lấy số to nhất."
Tô Mộ Tinh trợn trừng mắt với hư không, trực tiếp ngắt điện thoại luôn. Trong mắt Tô Mộ Tinh, Tô Mặc cũng là một người phi phàm, lúc thường ngày ở đội cảnh sát nghiêm túc muốn chết, khuôn mặt lạnh lùng, trong đầu trong mắt đều là vụ án nhưng lúc riêng tư lại là một khuôn mặt khác.
Một đầu khác, Quý Nham dốc sức đá một phát vào bắp chân Tô Mặc: "Đồ quỷ không biết xấu hổ! Của ông đây cho cậu mặc có khi còn rộng nữa là."
Tô Mặc vứt trả điện thoại cho Quý Nham, nheo mắt nhìn anh: "Cút sang một bên, lão độc thân không có tư cách lên tiếng!"
Lão độc thân ba mươi bảy tuổi vốn đã tức tới mức giậm chân, "Con mẹ nó đây là cậu kì thị, tôi dùng cả thanh xuân cùng nhiệt huyết để cống hiến cho Tổ quốc và nhân dân."
Tô Mặc híp mắt vào, "Cái này với bệnh liệtdương của anh có gì mâu thuẫn?"
"Con mẹ nó ai liệt dương! Đm! Nói chuyện với tôi kiểu gì đấy, không có trên dưới gì!"
Tô Mặc nhếch nhếch mày, nói chọc ngoáy một trận mới nói sang chuyện chính: "Tiểu Mộ muốn qua đây ghi hình phỏng vấn hả?"
Quý Nham gật gù đầu, nói: Bên trên giao phó, chọn ra một số vụ án phù hợp đưa lên truyền hình, cho phép đài truyền hình đến quay phim. Thật không ngờ người phụ trách liên hệ của đối phương lại có thể là Tiểu Mộ.
Đáy mắt Tô Mặc hiện lên một tia nghi hoặc, anh trầm mặc một lúc mới nói: "Quý Nham, vụ án hiện tại chúng ta đang điều tra không thể để Tiểu Mộ biết."
Biểu tình Quý Nham hơi phức tạp, hổ thẹn nói: "Nói thật, tôi còn thấy có lỗi với con bé, bao nhiêu năm như thế, bây giờ vụ án này không dễ gì mới có chút manh mối, nói thế nào thì chúng ta cũng phải cho người ta một lời giải thích chứ."
Tô Mặc nhất thời chẳng nói chuyện.
Anh và Quý Nham cùng tốt nghiệp trường cảnh sát, Quý Nham lớn hơn anh mấy khóa, khi anh vừa đỗ trường cảnh sát, Quý Nham đã là phó chi đội trưởng của khu nào đấy ở An Thành rồi, là một trong những cảnh sát hình sự xử lí vụ án Tô An năm đó. Vài năm trước, Quý Nham lấy tư cách là sinh viên tốt nghiệp xuất sắc quay về trường diễn thuyết, tại thời điểm ấy, Tô Mặc là đại diện sinh viên tốp đầu mỗi hạng mục trong bảng xếp hạng trình độ chuyên nghiệp tại học viện cảnh sát. Do cơ duyên trùng hợp mà từng có mấy lần giao lưu, tuy rằng tuổi tác kém mấy năm nhưng bất ngờ là hai người lại nói chuyện được với nhau.
Sau cùng Tô Mặc quyết định phá vỡ trầm mặc, "Trong lòng Tiểu Mộ có chấp niệm. Có lúc em thật sự lo sợ con bé nghĩ quẩn."
Anh nói những lời trong lòng mình, Toi Mộ Tinh ngày xưa cái gì cũng viết lên mặt, bây giờ thì sao, cái gì cũng giấu dưới vẻ mặt tươi cười, vô tâm vô phế ngược lại càng khó nhìn thấu.
Quý Nham thở dài, "Cô gái này thật chẳng dễ dàng gì!"
. . . . . .
Tắt điện thoại xong, Tô Mộ Tinh lấy cuốn lịch bàn bên cạnh lật một trang, kiếm cây bút máy trên bàn khoanh tròn một ô ngày tháng.
Từ bên ngoài, Đường Lâm lo lắng không yên tiến vào, ngồi xuống chỗ trống cạnh Tô Mộ Tinh, "Vừa mới nhận được điện thoại, ca phẫu thuật của Lâm Hiểu Mẫn rất thành công, đã qua cơn nguy kịch rồi, chỉ là trước mắt còn chưa tỉnh."
Giang Nhược thở phào, tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống.
Dường Lâm đè thấp giọng nói, "Có phải là Lâm Hiểu Mẫn đắc tội người nào không?"
Trên mặt Tô Mộ Tinh chẳng có cảm xúc gì, liếc anh một cái: "Cậu hỏi tôi?"
Đường Lâm ngây thơ: "Đúng, tôi hỏi cậu chứ sao?"
Tô Mộ Tinh lạnh nhạt: "Vậy tôi hỏi ai?"
Đường Lâm cạn lời, có chút ấm ức: "... Sáng nay cậu có như thế này đâu?"
"..." Quả thực bị cái chất gay trong giọng điệu của Đường Lâm phả vào mặt khiến Tô Mộ Tinh hơi mất tự nhiên.
Đường Lâm nghĩ ngợi lại hỏi: "Vậy chúng ta có phải đi thăm hỏi Lâm Hiểu Mẫn không?" Dù gì cũng xem như quen biết.
"Nhìn thấy chưa?" Tô Mộ Tinh chỉ chỉ mặt bên trái của mình, tuy rằng vết sưng đỏ đã phai màu rất nhiều nhưng vẫn lờ mờ nhìn ra dấu vết, "Anh trai Lâm Hiểu Mẫn đánh đấy. Nếu cậu muốn tới đó chịu đánh thì tôi không cản cậu. Đợi Lâm Hiểu Mẫn tỉnh rồi lại đến."
Vừa nãy Đường Lâm vẫn luôn không nhìn thẳng mặt Tô Mộ Tinh, lúc này mới thấy vết thương trên mặt người ta, cuống lên: "Làm sao còn đánh người vậy? Mấy người đó là cái kiểu tố chất gì không biết . . .Cậu chỉ là phóng viên, lại chẳng có lỗi với người ta, anh ta thế này cũng quá đáng thật, aiyo, cậu nói xem khuôn mặt của cậu đã thành như vậy rồi. . . "
Tô Mộ Tinh bị lải nhải phát phiền: "Đường Lâm"
Đường Lâm: "Có đây!"
Giọng Tô Mộ Tinh chẳng tốt lành gì: "Câm miệng!"
Đường Lâm một bụng những lời muốn nói mới kịp giãi bày đoạn mở đầu: "Lẽ nào chuyện Lâm Hiểu Mẫn cứ kết thúc như thế?"
Tô Mộ Tinh nghiêm ánh mắt, lặng im một lát, bình tĩnh nói: "Sẽ không đâu."
Tuyệt đối sẽ không.
Tác giả có lời muốn nói:
Ngày càng chẳng có bản thảo nữa, kẹt tới mức vỏ não sắp bùng nổ rồi.
Thật sự mắc kẹt từ sáng tới tối luôn, viết rồi xóa xóa rồi lại viết.
Thiết nghĩ viết được bao nhiêu thì đăng bấy nhiêu đi, đã hứa rồi thì chúng mình phải cập nhật hàng ngày thôi.
Hẹn gặp lại ngày mai~
Hà Nội, 7/1/2021
Yêu thương(^_^)
Trans: Phương Nhược Vũ