“Để tôi đỡ chị đứng dậy.” Chân Minh Châu vội vàng lấy lại bình tĩnh nhanh chóng chạy đến đỡ người phụ nữ lên.
Nhà cô mở homestay nhiều năm đã từng nghe qua nhiều phượt thủ gặp nạn trên núi nên cũng không nghĩ nhiều.Mặc dù người phụ nữ ý thức đã mơ hồ nhưng vẫn cố gắng dùng hết sức tự véo mình, đồng thời nương theo sức của Chân Minh Châu mà đứng lên.Chân Minh Châu dìu người phụ nữ vào nhà, lúc nãy bên ngoài trời tối nên cô không thấy rõ bây giờ khi vào trong nhà đèn sáng rực nên khi nhìn thấy thân hình của người phụ nữ này cô liền hít vào một ngụm khí.
Hai má hóp vào, đôi mắt trũng sâu cũng không biết đã nhịn đói bao lâu rồi, trông rất tội nghiệp.Thảo nào khi đỡ cô ấy cô cũng không cảm thấy nặng.“Chị đã bao lâu không ăn uống vậy?” Chân Minh Châu vừa nói vừa nhanh chóng lấy ra mấy túi bánh quy, trực tiếp xé mở túi bánh đưa cho người phụ nữ: “Chị ăn một chút lót dạ đi.”Người phụ nữ nghe thấy có đồ ăn thì nhanh chóng cầm lấy rồi ăn như sói đói.
Bánh vừa vào miệng liền mang lại cảm giác thơm ngọt ngon miệng, vì thế người phụ nữ cùng lúc cho hết các miếng bánh vào miệng.Chân Minh Châu thấy vậy liền nhanh chóng xé mở một túi bánh Oreo khác, người phụ nữ chỉ cần hai ngụm đã ăn hết.
Có thể là do đã ăn lót dạ nên người phụ nữ cảm thấy dễ chịu hơn liền ngay lập tức quỳ xuống."Đa tạ thần tiên, đa tạ thần tiên đã giúp đỡ, đa tạ thần tiên đã giúp đỡ dân phụ.""..." Chân Minh Châu thật sự không biết nói gì.
Cô đã từng nhìn thấy người điên và xuất hiện ảo giác, nhưng cô chưa bao giờ gặp qua ai như người phụ nữ này.Chân Minh Châu vội vàng đỡ lấy người phụ nữ và lắc đầu nói: “Chị đừng quỳ, tôi cũng không phải là thần tiên gì cả.”Người phụ nữ vẫn quỳ trên mặt đất không chịu đứng dậy, cố chấp nói: "Người là thần tiên, nếu không phải thần tiên thì làm sao có thể sống trong tiên cảnh?"Chân Minh Châu cười lắc đầu, cũng không cùng người phụ nữ nói chuyện, cô chỉ đơn giản hỏi: “Có phải chị vẫn chưa no?”Nghe Chân Minh Châu hỏi, người phụ nữ lấy tay che bụng cắn môi nhìn cô.
Sau một hồi do dự người phụ nữ gật gật đầu..