Chân Minh Châu đang băm thịt bò cùng với miến dong.
Đột nhiên, cô dừng động tác băm thịt lại và nhìn về phía cửa.
Ở cửa lớn truyền đến tiếng đập cửa dồn dập cùng với tiếng kêu của phụ nữ: “Có ai không? Có ai ở đây không?”Trời mưa tầm tã kèm theo đó là từng con gió thét gàoTrong rừng núi sâu, một người phụ nữ thân hình gầy gò như que củi mang theo một chiếc giỏ trúc nhỏ đang loạng choạng bỏ chạy.Tiếng hổ gầm vang trời, từng giọt mưa tấp thẳng vào mặt người phụ nữ.
Ba ngày nay người phụ nữ này đã không ăn gì, lần cuối cùng cô ấy ăn là vào buổi trưa ba ngày trước.
Món ăn là một miếng bánh bột ngô chỉ bằng một nửa quả trứng gà, tuy nhiên trên thực tế miếng bánh rất nhỏ chỉ cần một ngụm là có thể ăn hết.
Nếu không phải đến bước đường cùng cô ấy tuyệt đối sẽ không đi vào Mãnh Hổ Lĩnh.Càng chạy người phụ nữ càng cảm thấy hoa mắt chóng mặt, bước chân cũng nặng dần.
Cô ấy dường như cảm nhận được mùi máu tanh trong cổ họng, từng hạt mưa xối xuống khiến toàn thân cô run rẩy.
Trời đã sắp tối, nếu bất hạnh không tìm được một nơi trú ngụ trước khi trời tối thì cô ấy có thể đoán được kết cục của mình đêm nay.Nơi rừng núi hoang vắng thì tìm đâu ra chỗ trú thân… khoan đã?Vào lúc gần như tuyệt vọng, người phụ nữ đột nhiên nhìn thấy phía xa xa có ánh đèn đặc biệt sáng lên trong đêm tối.
Người phụ nữ tự nhủ rằng mình không thể chết, vì thế lập tức lấy hết dũng khí chạy về phía có ánh sáng."Bùm bùm, bùm bùm!" Tiếng gõ cửa ngày càng lớn khiến Chân Minh Châu phải bỏ con dao làm bếp trên tay xuống rồi mặc áo mưa đi ra ngoài, quả nhiên là có người.Chân Minh Châu đi đến cổng lớn, vừa mở cửa sắt vừa lên tiếng hỏi: "Là ai?"Khi cửa sắt vừa mở ra liền có một bóng người ngã xuống đất, cô giật mình theo bản năng lùi người lại."Ôi chao" Chân Minh Châu nhìn người phụ nữ trước mặt lắp bắp kinh hãi thốt lên.
Cô thật sự kinh ngạc vì người phụ nữ ngã trên đất mặc y phục cổ đại kỳ lạ, thân hình gầy gò đến nỗi chỉ cần một cơn gió là có thể thổi bay.
Chân Minh Châu thật sự chưa bao giờ nhìn thấy người nào gầy như vậy."Chị ơi, chị không sao chứ?".