Lý Quế Hoa được một bao gạo, nghe nói là 20 kg.
Trước giờ dù ở thời điểm điều kiện trong nhà tốt nhất cả nhà họ cũng chưa từng thấy nhiều gạo như vậy.
Lý Quế Hoa nhìn trượng phu cùng bọn nhỏ đã đói meo cắn răng cho nửa chén gạo nấu một nồi cháo.Vương Đại thấy vậy liền không đồng ý: “Nương bọn nhỏ, như vậy quá nhiều.” Nhà hắn chưa bao giờ được uống cháo đặc như vậy.Lý Quế Hoa thấp giọng: “Chàng nhịn đói đã lâu, ăn nhiều một chút.”Vương Đại vốn cảm thấy nhiều nhưng lúc này cũng không nói gì thêm.
Nồi cháo sôi sùng sục mang theo mùi thơm khiến mọi người trong nhà đều nuốt nước miếng.Tiểu Tứ là đứa bé nhỏ nhất thấp giọng hỏi: “Có thể được ăn sao?”Lý Quế Hoa “Ừ” một tiếng.Nồi cháo đã chín, cả nhà mỗi người cầm một chiếc bát đã bị mẻ cẩn thận ăn từng ngụm cháo, cảm thấy thật thỏa mãn.“Oa, cháo ngon quá.”“Đây là cháo sao? Thật là trắng.”“Con ăn đến thịt...”“Nương bọn nhỏ sao nàng không ăn? Nếu nàng không ăn ta cũng không ăn.”“Ta đã ăn no vào buổi sáng rồi nên bây giờ không cần ăn.
Nhà chúng ta có thể tiết kiệm bao nhiêu thì cố gắng tiết kiệm.”“Như vậy không được.Hôm nay ban đêm trời mưa không lớn, trong nhà hiếm khi có cảm giác ấm áp như vậy.Đêm nay, Lý Quế Hoa nói với trượng phu về chuyện mình đã gặp được thần tiên.
Cùng lúc đó ở homestay của Tiểu Thạch Đầu cũng ngủ rất say, đã lâu cậu nhóc không có một giấc ngủ ngon như vậy.Một đứa bé năm tuổi lang thang trong rừng sâu bị tiếng cọp gầm đánh thức mỗi đêm.
Nhưng đêm nay nhóc đã có thể ngủ ngon, đến tờ mờ sáng cũng chưa tỉnh dậy.Sáng sớm, Chân Minh Châu mặc áo len vào, sau đó đi xuống lầu thì thấy cậu nhóc vẫn ngủ rất say.
Hôm nay cô lại nấu cháo cùng vài quả trứng.Bữa sáng với cháo, trứng gà và tiểu long bao đúng là tuyệt phối mà.Chân Minh Châu thích nhất những bữa sáng tiêu chuẩn như vậy, thật không gì sánh bằng.Chẳng qua sáng hôm nay cô lại có điều phiền muộn vì cô nghĩ đến một vấn đề khác.
Hay nói đúng hơn là mặt khác của vấn đề liên quan đến Tiểu Thạch Đầu..