Nhưng vấn đề này đặc biệt phiền toái, nhất là cô đi đâu để tìm được người đáng tin cậy để thổ lộ chuyện này.
Lúc này cô thật ghen tỵ với những người có vấn đề cần được giải quyết là có thể liên hệ với người phụ trách bên trên.Chân Minh Châu không dám tùy tiện tìm người nói chuyện, vì cô không biết người đó như thế nào? Nếu làm hại những người xuyên qua thì làm sao?Cô thở dài.
Thật không biết bản thân có thể tìm được ai để được giúp đỡ đây!Đang suy nghĩ về việc của Tiểu Thạch Đầu thì Chân Minh Châu lại nhớ đến Lý Quế Hoa, không biết bây giờ chị ấy như thế nào?Mà lúc này Lý Quế Hoa đang lê thân thể nặng nề về nhà.
Mưa gió không quá lớn, dù đồ vật trên người không nhẹ nhưng nàng ấy lại tràn đầy sức lực vì đây đều là những thứ cứu mạng gia đình nàng.Nhà của Lý Quế Hoa ở bìa thôn, khi vừa đi đến cửa nhà liền nghe thấy trong nhà truyền đến tiếng ho dữ dội và tiếng khóc kìm nén của bọn nhỏ liền đi nhanh hơn, vừa vào nhà vừa nói: “Đương gia, ta đã trở về……”*Đương gia: Thường chỉ người đàn ông làm chủ gia đình.*Những phân đoạn đang ở cổ đại mình sẽ dùng từ mang văn phong cổ đại nhé.Đại vương truân nhiMàn đêm vắng lặng, thôn làng dường như không có một bóng người.
Lý Quế Hoa đi bộ về nhà trong cơn mưa lất phất.
Nàng ấy vừa lo lắng thức ăn bị ướt lại lo cho người lớn và trẻ nhỏ trong nhà.
Trượng phu nàng đang bị thương còn có đám trẻ con đói khát.Vì vậy, Lý Quế Hoa không giống với Tiểu Thạch Đầu, dù có cơ hội ở lại nàng ấy cũng không nguyện ý ở lại.
Nàng ấy còn người thân và gia đình.Ai mà không muốn sống một cuộc sống tốt đẹp? Ai mà không muốn đến tiên cảnh? Thế nhưng Lý Quế Hoa không thể bỏ lại người nhà.Lý Quế Hoa hít một hơi thật sâu, vội vàng về nhà.
Cũng nhờ nàng được ở nhà thần tiên ăn ngon nếu không chắc không có đủ sức mà trở về.Vừa đến nhà Lý Quế Hoa nghe thấy tiếng ho khan của trượng phu liền nức nở nói: “Đương gia, ta trở về rồi.”Tiếng khóc trong nhà đột nhiên im bặt, cửa phòng mở ra, ba đứa bé lớn nhỏ chạy ra ôm chặt lấy Lý Quế Hoa:“Nương, ngươi rốt cục đã về."“Đại tẩu, tẩu không sao."Lý Quế Hoa thở dài một tiếng: “Mau vào nhà thôi.”.