BẠO LỰCEdit: Dương*** Tối hôm đó đến lượt Đinh Tam Tam trực đêm, cô đang cầm sách giải trí giết thời gian, khoa cấp cứu bên kia đột nhiên đưa tới một bệnh nhân.
"Bệnh nhân năm tuổi, tai nạn giao thông, phần đầu bị va chạm mạnh, mất máu quá nhiều ý thức đã không rõ ràng." Bác sĩ cấp cứu nhanh chóng nói rõ tình hình với cô.
"Chụp X-quang chưa?" Đinh Tam Tam lấy đèn pin ra chiếu vào đồng tử của bé trai, ánh sáng bên trong rời rạc lại ảm đảm, vết thương chưa rõ ràng.
"Lập tức lấy phim chụp X-quang đến đây."
"Người nhà bệnh nhân đâu?" Đinh Tam Tam ngẩng đầu.
Một người đàn ông ngồi xổm ở trong góc đột nhiên ngẩng đầu, anh ta hai tay đầy máu xông đến, "Là tôi, tôi tôi là ba của đứa bé!"
"Ký tên." Y tá đưa cho anh ta giấy cam đoan chấp nhận phẫu thuật.
Anh ta run rẩy kí tên của mình lên trên, chỉ hai chữ mà anh ta run rẩy nửa ngày đều viết không được.
"Bác sĩ, con tôi, nó sẽ không có việc gì chứ?" Anh ta hai mắt rưng rưng, trên môi đều là máu, nhìn cực kỳ bất lực.
"Tôi xem phim chụp X-quang rồi lại nói."
Phim chụp X-quang đã lấy tới, Đinh Tam Tam sau khi xem xong liền nhận định, lập tức tiến hành phẫu thuật.
Cô định vào phòng phẫu thuật để chuẩn bị công việc, cánh tay đột nhiên bị kìm chặt.
"Bác sĩ, con tôi sẽ không chết đúng không!" Người đàn ông trợn tròn mắt, có phần dọa người. Đinh Tam Tam nhìn quen cảnh này rồi, ngược lại cũng không quá sợ hãi.
"Bây giờ anh buông tôi ra đi, tôi đi cứu cậu bé, có lẽ vẫn có hy vọng." Cô rút tay thoát khỏi anh ta, y tá xung quanh cũng tiến lên kéo anh ta ra.
Đinh Tam Tam đi về phía trước vài bước, sau lưng truyền tới một tiếng "bịch", người đàn ông quỳ gối trên hành lang lạnh như băng, "Bác sĩ, tôi van xin cô, cô nhất định phải cứu con tôi!"
Thanh âm của anh ta có phần thê lương, thế nên có không ít bệnh nhân đều ném ánh mắt nghi hoặc qua đây.
Đinh Tam Tam vẻ mặt lạnh lùng, đi vào phòng phẫu thuật.
...
"Chuẩn bị bốn túi máu." Đinh Tam Tam thay xong trang phục phẫu thuật đi vào trong, nói với y tá đứng ở một bên.
"Vâng, em sẽ đi chuẩn bị thêm hai túi nữa." Y tá gật đầu.
Bé trai trên bàn mổ đã bị cạo trọc đầu rồi, lộ ra vị trí vết thương. Vết máu đông lại, đầu có phần biến dạng, thoạt nhìn có phần dọa người.
Đinh Tam Tam đứng ở phía trước đầu của cậu bé, nhận lấy dụng cụ mà y tá đưa tới, mở ra một nửa đầu của cậu bé.
"Ọe." Một tiếng nôn mửa rất nhỏ truyền đến.
"Xin lỗi... Cô giáo Đinh." Y tá nhỏ trẻ tuổi vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng như vậy, không khỏi có chút buồn nôn.
Phụ tá nhìn cô ấy một cái, nói: "Không phải em mang thai sao? Sao lại vẫn vào phòng phẫu thuật?"
"Nhân viên bệnh viện vốn đã eo hẹp, số tháng của em còn nhỏ, không có chuyện gì đâu." Mặc dù nhát gan, nhưng tinh thần trách nhiệm của một nhân viên y tế vẫn vô cùng mãnh liệt.
Y tá trưởng nhìn cô ấy một cách tán thưởng, chính là yêu thích cô gái có sự kiên trì lại có đạo đức nghề nghiệp như vậy.
Đinh Tam Tam nhíu mày, có vẻ một chút cũng không chú ý tới tình huống của bên này.
"Cô giáo Đinh, mức độ vỡ xương sọ của cậu bé vượt quá tưởng tượng của chúng ta." Phụ tá cũng nhíu mày, có vẻ có chút dự cảm xấu.
"Tận lực cứu người." Cô mím chặt môi.
"Vâng."
Như lời phụ tá nói, tình huống của cậu bé thật sự là quá mức thê thảm, xương sọ gần như vỡ nát phân nửa, xuất huyết nội sọ, huyết áp vẫn luôn không đi xuống, hơn nữa vị trí khoang ngực hình như cũng bị thương, hô hấp dồn dập, ống thông [1] đều rung lên.
[1] Ống thông: trong y học, ống thông là một ống mỏng được làm từ vật liệu y tế có nhiều chức năng. Ống thông là thiết bị y tế có thể được đưa vào cơ thể để điều trị bệnh hoặc thực hiện phẫu thuật.
Phẫu thuật sáu tiếng đồng hồ, ra sức cấp cứu, cuối cùng tuyên bố vô hiệu, đứa bé qua đời ở trên bàn mổ.
Ba của đứa bé biết được kết quả, lập tức thất thần, bất tỉnh ngay tại chỗ, phát điên còn có mẹ của đứa bé lúc sau chạy tới. Cô ấy nắm cổ áo của chồng trước lớn tiếng gào thét, chất vấn tại sao anh ta đã khuya rồi còn muốn đưa con đi xem phim, tại sao phải để đứa bé ngồi ở vị trí phó lái.
Nhưng hết thảy đều muộn rồi, người mất rồi không trở về được, thời gian cũng không có cách nào đảo ngược.
Đinh Tam Tam trong mắt đỏ bừng đứng ở bên bồn rửa tay, cả người đều không tập trung. Phẫu thuật thời gian dài như vậy vô cùng tiêu hao thể lực, càng huống chi kết quả không tốt, khiến cho tâm lực mệt mỏi quá độ.
"Cô giáo Đinh." Tiểu Tôn đi qua đây, nghiêng đầu nhìn cô, "Cô không có chuyện gì chứ?"
"Không có chuyện gì, chỉ là quá mệt thôi."
"Cô giáo Đinh... Người nhà bệnh nhân ở bên ngoài náo loạn, hiện tại cô đừng đi ra ngoài." Tiểu Tôn nói một cách lưỡng lự.
Đinh Tam Tam quay đầu, "Bọn họ náo loạn cái gì?"
"Vẫn là nhất thời không thể tiếp nhận kết quả, muốn tìm bệnh viện đòi ý kiến. Em thấy tốt nhất là bọn họ có thể tìm được chứng cứ sự cố điều trị trên bàn mổ của chúng ta, lừa gạt chúng ta một khoản." Tiểu Tôn lắc đầu thở dài, không ôm mong đợi gì với mối quan hệ bác sĩ – bệnh nhân [2] hiện nay.
[2] Mối quan hệ bác sĩ – bệnh nhân: là một phần trung tâm của việc chăm sóc sức khỏe và thực hành y học. Mối quan hệ giữa bác sĩ và bệnh nhân là một trong những nền tảng của đạo đức y học đương đại.
Đinh Tam Tam nghiêng đầu an ủi cậu ta: "Không có việc gì, chúng ta có thể chịu được kiểm tra."
"Cô là cây ngay không sợ chết đứng, nhưng bệnh viện năm nay tiến hành bốn năm vụ kiện, em thấy viện bạn sẽ tìm cô nói chuyện, cô chuẩn bị sẵn sàng chưa."
Đinh Tam Tam mỉm cười, tháo xong găng tay và trang phục phẫu thuật, nói: "Chúng ta nên kiến nghị đại học y bây giờ nên mở thêm một lớp môn pháp luật, vừa chữa bệnh cứu người đồng thời cũng học được bảo vệ quyền lợi của mình."
"Không sai."
Xế chiều hôm đó, Đinh Tam Tam quả thật bị viện bạn tìm đi nói chuyện. Chỉ là quá trình phẫu thuật của cô hợp lý hơn nữa hành vi xử lý không có bất cứ sai sót nào, cho nên cũng chỉ là đi theo trình tự một chút mà thôi. Huống chi chủ nhiệm viện bạn là học trò của ba cô, cũng không giáo huấn hay làm khó cô, còn an ủi cô một phen, để cô mở rộng lòng, đối với những người nhà bệnh nhân có ý định bới lông tìm vết bệnh viện không ngại ra tòa kiện tụng.
Đinh Tam Tam cũng không phải ngày đầu tiên trên bàn mổ, cô đã có chuẩn bị tâm lý đối với bất kỳ kết quả nào, cho nên đối với kết quả cấp cứu không có hiệu quả, mặc dù cô thương tiếc nhưng cũng không cảm thấy mình có lỗi.
Bác sĩ mặc dù đóng nhân vật thượng đế, nhưng bọn họ vĩnh viễn không có quyền lực của thượng đế. Sống hay chết, đều có số mệnh.
Chỉ là cô vẫn rất lạc quan, nhưng cô không hề dự liệu được ba của bé trai kia đột nhiên tập kích cô lúc cô tan làm.
Mới đi ra khỏi cổng chính của bệnh viện, cô liền bị người dùng một gậy đánh ngã xuống đất, một gậy này khí lực vừa đủ vừa mạnh, cô ngã xuống ven đường, trong chốc lát không thể đứng lên được.
Thời điểm người đàn ông chuẩn bị tiếp tục bạo lực, bảo vệ phụ cận bệnh viện chú ý tới tình huống bên này, nhanh chóng chạy tới.
"Người nào! Mau báo cảnh sát!"
Bảo vệ vội vàng chạy tới, thủ phạm chạy trối chết, xông vào đám người, rất nhanh liền mất bóng dáng.
"Bác sĩ Đinh, cô thế nào rồi? Còn đứng dậy được không?" Bảo vệ hỏi thăm ân cần.
Đinh Tam Tam lắc đầu, đau đến sắc mặt trắng bệch.
Bảo vệ đeo gậy ở bên hông, hai tay ôm cô, bế cô lên.
"Bác sĩ Đinh, cô nhịn một chút, tôi lập tức đưa cô đến phòng cấp cứu."
"Cảm ơn..." Thái dương Đinh Tam Tam chảy mồ hôi, phần eo đau rát.
Bác sĩ bị người nhà bệnh nhân đánh, nhân viên y tế của phòng cấp cứu cũng cảm thấy bất đắc dĩ. Bác sĩ Vương tiếp nhận vén áo của Đinh Tam Tam lên nhìn một cái, một mảnh sưng tấy, so sánh với da thịt trắng nõn bên cạnh, trông cực kỳ đáng sợ.
Y tá bên cạnh biết cô cố nhẫn nhịn liền khóc lên.
Đinh Tam Tam nằm sấp ở trên giường kiểm tra, đầu đầy mồ hôi quay đầu lại nhìn cô ấy, "Em cái nha đầu này, khóc cái gì chứ?"
Y tá nhỏ dùng mu bàn tay che mặt quay đầu chạy mất, có lẽ là đi nhà vệ sinh rồi.
Bác sĩ Vương khoa cấp cứu cầm phim chụp X-quang của Đinh Tam Tam xem một chút, nói: "May không tổn thương đến gân cốt, chỉ bị thương ngoài da, ra tay hơi nặng một chút.
"Ừm."
"Em biết Tiểu Xuân nha đầu kia vì sao lại khóc không?" Bác sĩ Vương cười hỏi.
"Là sợ hãi sao?"
"Chúng ta làm việc chuyên cần chăm chỉ, ý chính đầu tiên của lời thề là chữa bệnh cứu người vì nhân sinh, không nghĩ tới thời điểm đang chống lại bệnh hiểm nghèo và tử vong còn phải bị đối xử bất công như vậy. Anh thấy nha đầu kia cảm thấy lạnh tâm rồi." Bác sĩ Vương vừa thoa thuốc cho cô vừa nói.
Đinh Tam Tam trầm mặc.
"Em là một trong những sinh viên tốt nghiệp ưu tú nhất của trường chúng ta, bất kể y thuật hay phẩm đức đều là hạng nhất. Hôm nay ngay cả em đều bị người không hiểu lý lẽ tập kích bất ngờ, những người khác không phải lại càng cảm thấy bất an hơn sao?" Bác sĩ Vương cảm thán, "Có đôi khi chúng ta làm bác sĩ, thật sự không được coi là con người."
Đinh Tam Tam hỏi: "Vậy anh có từng hối hận khi làm bác sĩ không?"
"Nói thật?"
"Đương nhiên."
"Đã từng hối hận. Anh ở loại địa phương như phòng cấp cứu này, mỗi ngày nhìn thấy rất nhiều khóc khóc nháo nháo, có đôi lúc cũng phiền muộn, muốn vung tay bỏ đi và quên hết mọi thứ." Bác sĩ Vương khẽ cười một tiếng, nói, "Nhưng dù sao số người cực đoạn cũng rất ít, nếu như chúng ta bởi vì bọn họ làm phiền mà bỏ qua lý tưởng và nghề nghiệp của mình, vậy không phải là quá tính toán sao? Vì chuyện nhỏ mà bỏ việc lớn, không phải là một cuộc buôn bán tốt."
Đinh Tam Tam cười một tiếng, nói: "Đúng, anh nói rất đúng."
"Sư muội, còn em, em từng hối hận chưa?" Bác sĩ Vương hỏi ngược lại.
"Không có."
"Một khắc cũng không có sao?"
"Em khoảng mười tuổi thì đã nghĩ xong sau này phải làm bác sĩ, sau đó nỗ lực thi vào đại học y, lấy được chứng chỉ hành nghề, cũng đã sớm đứng trên bàn mổ, đây chính là điều em mong muốn." Đinh Tam Tam cảm giác được phần lưng một mảnh lạnh lẽo, rốt cuộc thoải mái hơn một chút, cô được bác sĩ Vương đỡ ngồi dậy, cô nói, "Chúng ta không thể để tiền xấu đuổi tiền tốt [3], khiến người mang tâm tư ác quỷ xua đuổi người dễ thương tốt bụng. Nói một cách tự luyến, em cảm thấy mình chính là tiền tốt, em có trách nhiệm bảo vệ quy tắc này khỏi bị phá hủy."
[3] Tiền xấu đuổi tiền tốt (định luật Gresham): Ví dụ, nếu có hai hình thức hoá tệ trong lưu thông, mà được chấp nhận bởi luật pháp là có giá trị danh nghĩa tương tự, loại hoá tệ có giá trị hơn sẽ biến mất khỏi lưu thông.
Ngoại trừ bác sĩ, cô vẫn là một thành viên của tập thể, cô giữ vững nguyên tắc chữa bệnh cứu người chính là giữ vững xã hội lý tưởng của một nhóm người.
"Sư muội, giác ngộ tư tưởng của em rất cao." Bác sĩ Vương nhịn không được cảm thán.
Đinh Tam Tam cười nói: "Lão Vương sư huynh, nếu như anh suy nghĩ kỹ một chút, thật ra thì chúng ta đều giống nhau."
Tôi nói ra đạo lý này, mà bạn lại vẫn đang thực hành. Nhìn như vậy đến người sau không phải càng đáng giá khen ngợi sao?
Bác sĩ Vương không thể không tán thưởng người sư muội này, bất kể là y thuật hay là tư tưởng trình độ, vẫn là có bản lĩnh khiến người ta yêu thích, đều quá hợp khẩu vị của anh ta.
"Lần sau đổi thuốc trực tiếp tới đây, anh bất cứ lúc nào cũng cung kính chờ đợi." Thời điểm Đinh Tam Tam rời đi, bác sĩ Vương vô cùng nhiệt tình nói.
Đinh Tam Tam nhịn không được liền bật cười, được y tá đỡ rời khỏi phòng cấp cứu.
Tiếng gió ở bệnh viện cũng không phải rất chặt chẽ, không tới nửa ngày, chuyện Đinh Tam Tam bị người nhà bệnh nhân bạo lực tập kích liền truyền tới cấp cao, thuận tiện cũng truyền đến tai ba Đinh.
Ông là nhân vật hàng đầu trong giới y học, rất nhiều bác sĩ ưu tú đều là học trò của ông ấy, muốn biết một chút tình huống liên quan đến con gái mình quả thực là quá đơn giản.
Cho nên, khi Đinh Tam Tam chân trước về đến nhà, chân sau ba Đinh mẹ Đinh liền đuổi giết tới cửa.
Ba Đinh nhìn thương thế của cô một chút, biết không nghiêm trọng nên không dài dòng nữa. Mẹ Đinh thì sao, cái bàn đều bị bà đập vỡ, cực kỳ phẫn nộ với tên thủ phạm, hận không thể xẻo một miếng thịt trên người hắn ta.
"Con nghỉ ngơi hai ngày đi, đừng đến bệnh viện nữa." Mẹ Đinh thở hổn hển nói ra.
"Vâng." Lần này Đinh Tam Tam rất biết điều, không hề làm trái ý mẹ cô. Bởi vì eo cô thật sự quá đau, cho dù đi thì cũng không thể lên bàn mổ.
Mẹ Đinh tức giận đến mức ngực muốn nổ tung, mặc dù hai mẹ con quanh năm bất hòa, nhưng bà tuyệt đối không thể khoan dung cho phần tử nguy hiểm như vậy uy hiếp đến an toàn của con gái bà.
"Mẹ đi thuê cho con một vệ sĩ, sau này đều đi làm cùng con!"
Đinh Tam Tam ngẩng đầu nhìn ba của cô, quả nhiên, không đợi cô mở miệng, ba Đinh liền lập tức bác bỏ.
Mẹ Đinh tức giận đến khó thở, tức giận trừng mắt nhìn chồng mình, tiến vào phòng bếp nấu canh.
Còn dư lại hai cha con ngồi đối diện, tính cách của hai người đều là kiệm lời, một người muốn tìm đề tài nhưng không tìm được, một người cầm điện thoại di động muốn trốn tránh giáo huấn, liền trầm mặc quỷ dị như vậy.
Ăn cơm tối, mẹ Đinh nói muốn ở lại đây với cô, Đinh Tam Tam nhanh chóng bác bỏ.
Nói đùa, cô còn muốn ngủ ngon giấc đấy.
"Không ở với con cũng được, mẹ tìm người nấu cơm cho con, con cũng đừng đi ra ngoài nữa, tránh lại gặp phải phần tử cực đoan kia." Mẹ Đinh lui lại một bước, giữ vững ranh giới cuối cùng.
Đinh Tam Tam gật đầu, "Vâng, nghe lời mẹ."
Ba Đinh mẹ Đinh vừa lòng đi về, Đinh Tam Tam cuối cùng thở dài một hơi.
Cô không phải trách mẹ chuyện bé xé ra to, hoàn toàn ngược lại, cô có phần áy náy. Bởi vì lựa chọn của cô khiến mẹ rơi vào trạng thái lo lắng, là cô bất hiếu.
...
Ngủ thẳng đến nửa đêm, cô không biết thế nào lại đụng tới vết thương ở trên lưng, đau đến mức cô giật mình, trong nháy mắt liền tỉnh ngủ.
Cô sờ soạng xuống giường, chuẩn bị ra phòng khách tìm một ít thuốc để thoa lên vết thương.
Dép lê không biết bị đá đến nơi nào, cô sờ soạng tìm nửa ngày cũng không tìm được, đành phải chân trần đi về phía cửa.
Đột nhiên, cô dừng bước.
Ánh mắt của cô nhìn chăm chú tay cầm trên cửa, nhìn nó nhẹ nhàng xoay tròn. Hô hấp đình trệ, cô di chuyển hai bước, cầm một lọ toner ở trên bàn trang điểm.
Cô ở trong lòng nhanh chóng tính toán, đây là thủy tinh, nếu như đánh lên đầu, có lẽ có thể ngăn chặn hiệu quả hành động của đối phương.
Cánh cửa chậm rãi bị đẩy ra, cô trốn ở trong bóng tối, cũng không dám thở mạnh một hơi.
Bóng dáng cao lớn nhanh chóng tiến vào đây, cô nín thở, cầm lấy lọ thủy tinh, dồn toàn bộ khí lực toàn thân đánh mạnh qua bên đó.
Gió mạnh quét qua, trong bóng tối, động tác của cô bị đối phương tránh thoát hoàn mỹ, thậm chí bị anh ta chế trụ được cổ tay.
"Đừng sợ, là anh."
Theo một giọng nam trầm thấp vang lên, cái lọ thủy tinh trên tay cô bị gỡ ra, ném qua một bên.
Đinh Tam Tam gắt gao trừng mắt nhìn khuôn mặt quen thuộc, người thẳng tắp lùi về phía sau ngã xuống...