*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Dương*** Tối hôm qua Đinh Tam Tam uống không ít rượu, cuối cùng cũng không biết là làm sao về được, dù sao hôm sau lúc tỉnh lại cô cả người không mặc gì nằm ở trong ngực Đới Hiến, mỏi eo đau lưng.
Đinh Tam Tam ở trên giường ngồi dậy, đẩy anh hai cái, "Đừng giả bộ ngủ, mau dậy đi."
"Làm sao vậy?" Anh mở mắt ra, thanh âm khàn khàn.
Đinh Tam Tam chỉ chỉ quần áo rơi đầy đất, trừng mắt nói: "Đây là chuyện gì xảy ra, anh cởi quần áo của em?"
"Ừ."
Đinh Tam Tam đưa tay muốn véo anh, Đới Hiến né tránh, cười nói: "Tối qua em uống nhiều rồi mượn rượu làm càn, không để anh cởi quần áo của em ra thì anh cũng không có cách nào."
"Nói bậy!" Đinh Tam Tam nhào tới, duỗi tay véo ở cổ anh, "Trước nay em đều không mượn rượu làm càn."
"Phải không? Vậy em xem cái này đi." Đới Hiến cầm điện thoại từ trên tủ đầu giường qua đây, mở album, bên trong quay một đoạn video.
Đinh Tam Tam dựa ở đầu giường, nghiêng đầu nhìn sang.
Bắt đầu video là cô nằm sấp ở dưới đất dựa vào giường, Đới Hiến muốn ôm cô lên giường mà cô chết sống không chịu, vừa la hét "Chưa tắm" vừa đưa tay cởi quần áo của mình.
"Nóng quá, mùa hè đã tới chưa, nóng quá..." Cô cúi đầu, nói lẩm bẩm.
"A!" Đinh Tam Tam khẽ hét lên, lập tức lấy điện thoại của Đới Hiến ném xuống dưới chăn.
"Làm gì thế?" Đới Hiến bị cô làm cho không hiểu ra sao.
"Xóa đi xóa đi, mau xoa đi." Lỗ tai Đinh Tam Tam đều đỏ lên.
Đới Hiến híp mắt: "Không phát hiện bản thân chưa mặc quần áo?"
Đinh Tam Tam duỗi chân đạp anh một cước, sau đó duỗi tay lấy lại điện thoại bị mình ném đi thật xa, ý muốn xóa bỏ.
Đới Hiến duỗi tay, điện thoại bị anh lấy đi.
"Anh mau xóa đi, ngộ nhỡ bị người khác nhìn thấy thì làm sao bây giờ!" Đinh Tam Tam sốt ruột nói.
"Tối hôm qua giày vò anh cả đêm, chút phúc lợi này cũng không để lại? Vậy không phải anh lỗ vốn à?" Đới Hiến cười nhìn cô.
Đinh Tam Tam nhào tới trên người anh, muốn cướp điện thoại, nhưng không được.
"Vậy anh muốn thế nào!" Đinh Tam Tam thở hồng hộc buông tay.
Ánh mắt của Đới Hiến trượt xuống, lại trượt xuống. Đinh Tam Tam phát hiện ánh mắt của anh, cả người run lên, che kín chăn lên người mình.
"Không muốn." Đinh Tam Tam kiên quyết chống lại giao dịch tình dục.
"Thật sự không muốn?"
"Không — muốn —" Đinh Tam Tam nhẹ nhàng từ chối.
"Được rồi." Lông mày anh nhướng lên, ở trước mặt cô xóa video đi, ngay cả sao lưu tự động của điện thoại cũng xóa luôn.
Đinh Tam Tam cho rằng anh đang giở trò bịp bợm, nên lấy điện thoại qua kiểm tra một chút, sạch sẽ, thật sự xóa đi rồi.
"Anh nghe lời như thế?" Đinh Tam Tam ném điện thoại cho anh, khóe miệng hiện lên nụ cười.
Đới Hiến nói: "Vừa nãy là anh đang khảo nghiệm em, nếu như sau này có người nắm giữ điểm yếu của em và có ý đồ giao dịch với em, em phải từ chối hắn ta giống như từ chối anh, biết không?"
Đinh Tam Tam suy nghĩ một chút, nằm sấp ở trên giường, hỏi: "Anh từng bị uy hiếp như vậy chưa?"
"Tạm thời chưa có."
Đinh Tam Tam gật đầu, cầm lấy điện thoại của mình, răng rắc một tấm lồng ngực trần trụi của anh, "Bây giờ có rồi."
Đới Hiến hơi híp mắt, cười hỏi: "Gậy ông đập lưng ông?"
"Buổi trưa em muốn ăn canh chua thịt bò [1], không được ăn thì em sẽ phát cái này lên vòng bạn bè." Đinh Tam Tam lắc điện thoại, dương dương đắc ý nói.
[1] Canh chua thịt bò (酸汤肥牛): hình ảnh ở cuối chương. Khóe miệng Đới Hiến cong lên, gật đầu nhận mệnh.
Đinh Tam Tam lại ngồi dậy, bọc tấm thảm chuẩn bị đi tắm. Ai biết một lực lớn ở phía sau kéo cô lại, đồng thời điện thoại trong tay cũng bị người cướp đi rồi.
"Ơ!"
Đới Hiến xóa bỏ xong xuôi, lắc lắc điện thoại, nói: "Xem ra em nhận thức chưa đủ chính xác về năng lực của người đối địch."
Đinh Tam Tam bị Đới Hiến đè ngã vào trong ngực anh, cô khinh thường hừ một tiếng, nói: "Có bản lĩnh thì anh thả một tay em ra."
"Em có thấy đôi bên cò kè mặc cả ở trên chiến trường không?" Đới Hiến khẽ cười một tiếng, bỏ điện thoại xuống ôm ngang eo cô.
Đinh Tam Tam treo ở bên hông của anh, cùng anh đi đến phòng tắm, cô hỏi: "Em đau eo đau lưng, có phải tối qua anh làm chuyện xấu không?"
"Em tự mình ngã xuống giường, không liên quan đến anh."
"Anh nhìn em ngã xuống giường?"
"Không có, anh lập tức nhấc em lên."
Đinh Tam Tam: "..."
Buổi trưa, Đinh Tam Tam được như ý nguyện ăn canh chua thịt bò, xem như điều kiện trao đổi, cô chụp ảnh phát lên vòng bạn bè.
Mẹ Đinh: Là con làm? Không thể nào, ngay cả mì sợi con còn không nấu được.
Đinh Nhất Minh: Đây là tay nghề của em rể?
Đinh Nhất Trạch: Đây là tay nghề của em rể?
Đinh Tam Tam quay đầu nhìn Đới Hiến, tâm tình hết sức trầm trọng.
Bình luận tiếp theo, Tiểu Chung: Đinh Tam Tam, cậu trèo tường rồi?
Từ Chính Lâm: Tú ân ái đều đi tìm chết!!!
Tống Diệp: Vợ của anh ở trên lầu ơi, con trai em lại khóc rồi, bao giờ thì em đi dạo phố xong? Em mau về đi!!
Đới Hiến rửa bát xong, dựa ở khung cửa lấy điện thoại ra nhìn một chút, thỏa mãn gật đầu, nói: "Vì khen thưởng cho sự thành thật giữ chữ tín của em, buổi tối ăn lẩu."
Đinh Tam Tam quay đầu nhìn anh, "Thật không?"
"Canh chua nấm lớn [2] đáy nồi [3]."
[2] Nấm lớn (nấm quả thể): thường để chỉ những loại nấm thuộc ngành Basidiomycota và Agaricomycetes. VD: nấm kim châm, nấm sò, nấm hương... [3] Canh chua nấm lớn đáy nồi (酸汤菌菇锅底): hình ảnh ở cuối chương. Đinh Tam Tam lập tức thu hồi vẻ hòa nhã, đáy nồi [4] không tê cay còn được gọi là lẩu sao?
[4] Đáy nồi: ở đây là chỉ nguyên liệu khi ăn lẩu. Đới Hiến xoa xoa tóc của cô, nói: "Mấy ngày nay ăn ít cay thôi, biết không?"
"Ừ." Đinh Tam Tam lơ đãng trả lời một tiếng.
Đới Hiến thở dài, nói: "Ngày mai anh phải đi rồi, em không có gì muốn nói với anh?"
Tay Đinh Tam Tam đang lướt vòng bạn bè thì ngừng một chút, "Lúc nào anh đi?"
"Bảy giờ sáng mai."
"Sớm như vậy?" Đinh Tam Tam vô cùng kinh ngạc, "Vậy em không kịp tiễn anh rồi."
Cô vì muốn ở cùng Đới Hiến, hôm nay đã đổi lịch nghỉ, ngày mai đi làm, từ nơi này đến sân bay, lại quay về đi làm nhất định sẽ đến muộn.
"Không cần tiễn anh, anh đến thế nào thì đi như thế, em bình an đợi ở chỗ này thì tốt rồi." Anh khom lưng, hôn lên vành tai cô, "Huống chi còn hơn một tháng là đến năm mới rồi, đến lúc đó chúng ta lại có thể ở cùng một chỗ."
Đinh Tam Tam cúi đầu, "Ừ" một tiếng.
"Trong tủ lạnh có sủi cảo anh gói xong rồi, nếu không muốn ăn ở ngoài thì nấu sủi cảo."
"Được."
Đới Hiến khoanh tay ôm cô, nhìn cô, nói: "Làm sao thế?"
"Em cho là số lần chúng ta xa nhau quá nhiều, sớm đã quen loại cảnh tượng này rồi..." Mũi cô chua xót, nằm sấp ở trên bả vai anh, "Nhưng trong lòng vẫn khó chịu..."
Tính chất công việc của bọn họ, đã định trước không thể sống chung giống như những cặp vợ chồng bình thường.
"Em thường nghe bác sĩ trong bệnh viện nói không muốn lựa chọn y tá làm bạn đời, bởi vì hai người đều bận rộn không có thời gian chăm sóc gia đình." Đinh Tam Tam nói, "Bây giờ xem ra, bác sĩ và quân nhân cũng không phải lựa chọn tốt nhất."
Một người lấy phục tùng mệnh lệnh làm thiên chức, một người lấy giúp đời cứu người làm nhiệm vụ của mình, đều là vì người khác quên mình.
"Tam Tam, đừng nói lời không may, chúng ta còn có thời gian năm sáu mươi năm sống chung, đến lúc đó em nhất định sẽ chán anh."
"Vậy thì vừa vặn, có thể cãi nhau chiến tranh lạnh giống như vợ chồng bình thường, rất tốt."
Đới Hiến bất đắc dĩ cười một tiếng, nói: "Anh chiều em đến hư rồi đúng không?"
"Anh chiều em chỗ nào, anh chỉ ức hiếp em thôi."
"Anh ức hiếp em lúc nào?"
"Hừ!"
"Em nói đi, anh ức hiếp em lúc nào?" Anh cười hỏi.
Tai Đinh Tam Tam đỏ lên, nằm sấp ở trên bả vai anh không trả lời.
Đề tài đang phát triển theo hướng không thể kiểm soát, cô từ chối phối hợp với ý đồ phóng túng của anh.
...
Sáng sớm hôm sau, lúc Đinh Tam Tam tỉnh lại thì Đới Hiến đã đi rồi, trong phòng lại khôi phục lạnh lẽo. Cô ngồi ở trên giường thử gọi tên anh một tiếng, đáp lại cô chỉ có mặt tường và bầu không khí lạnh lùng.
Vốn nên quen với việc anh tới không thấy bóng dáng đi không có tung tích, dù sao ở đoạn hôn nhân trước đó anh vẫn luôn như vậy. Nhưng không biết tại sao, cô càng lúc càng khó quen với việc anh rời đi, có chút tủi thân có chút khó chịu.
Thời gian nghỉ trưa Tiểu Chung gọi điện thoại tới, hỏi có phải Đới Hiến vụng trộm đến tìm cô hay không.
"Ừ."
"Thật sự đến hả?"
"Ừ."
"Nghe giọng của cậu không đúng lắm, lại cãi nhau à?"
"Không có, sáng sớm nay anh ấy đi rồi." Đinh Tam Tam chọc cơm trong bát, hoàn toàn không có cảm giác thèm ăn.
"À..." Tiểu Chung hiểu rõ.
"Cậu à cái gì."
"Thấy cậu càng lúc càng lún sâu trong hố bùn tình cảm, tớ đã làm xong chuẩn bị chào đón cậu ở dưới hố rồi."
"..." Đinh Tam Tam chần chừ một chút, hỏi Tiểu Chung, "Lẽ nào trước đây tớ không phải như vậy?"
"Trước đây? Trước đây khi anh ấy rời đi không thấy cậu có cảm giác gì gọi là khó chịu, ít nhất không biểu hiện ra ngoài." Tiểu Chung nói.
Đinh Tam Tam nghĩ lại, hình như... đúng vậy.
"Thời gian lúc trước hai người nói yêu đương tớ còn thấy kỳ quái, một người lạnh lùng gặp một người lạnh lùng khác, có thể cọ ra tia lửa sao? Không phải là bị ép buộc mới kết hôn chứ? Mãi đến khi nhìn thấy hai người sau khi kết hôn tình cảm hòa hợp, tớ mới yên tâm." Tiểu Chung ở bên kia cằn nhằn, "Sao cậu lại bằng lòng gả cho anh ấy? Bàn về tướng mạo anh ấy không phải người bạn trai đẹp trai nhất của cậu, bàn về học thức cũng không phải, gia thế sao..."
Nghĩ đến bối cảnh gia đình lấp lánh ngưu bức đó của Đới Hiến, Tiểu Chung ngậm miệng.
"Đừng nói lung tung, tớ mới không phải vì những thứ tạp nham đó mà gả cho anh ấy."
"Vậy là bởi vì cái gì? Trước kia cậu đều không nói cho tớ biết."
"Đương nhiên là bởi vì..."
"Bởi vì cái gì?" Toàn bộ râu bát quái của Tiểu Chung đều duỗi dài rồi, lặng lẽ đợi câu trả lời của cô.
"Có người tìm tớ, tớ không nói chuyện với cậu nữa." Đinh Tam Tam quả quyết cúp điện thoại, có chút căng thẳng.
"Này này này!!" Tiểu Chung gào thét với cái điện thoại chỉ còn lại tiếng "tút tút tút".
Vì sao lại gả cho anh? Bản thân cô hình như cũng không có câu trả lời.
Có phải là tài nấu nướng của anh quá tốt không?
Không phải, cô không phải người thèm ăn như thế. Đinh Tam Tam tự mình bác bỏ.
Vậy là bởi vì anh dịu dàng?
Không phải, anh còn chưa dịu dàng đến mức khiến cô lấy thân báo đáp.
Vậy là bởi vì anh đối với cô quá tốt?
Không đúng... Trí Viễn đối xử với cô không tệ, nhưng cô cũng không thể có tình cảm giống như với Đới Hiến.
Vậy rốt cuộc... là bởi vì cái gì?
Đinh Tam Tam mờ mịt.
Đới Hiến đang đi tới doanh trại báo danh, nhận được một tin nhắn từ wechat: Lúc trước tại sao anh muốn cưới em?
Phía sau còn có thêm tấm hình em bé với vài dấu hỏi [5].
[5] Hình em bé với vài dấu hỏi: hình ảnh ở cuối chương. Điện thoại trong lòng bàn tay Đinh Tam Tam rung một cái, cô lập tức mở khóa kiểm tra.
Muốn biết cảm giác sống cùng em trong suốt quãng đời còn lại là như thế nào.
Hóa ra là số mệnh đã định sẵn. Khóe miệng Đinh Tam Tam cong lên, tìm được câu trả lời chính xác rồi.
...
Buổi tối Đinh Tam Tam tăng ca, khi về đến nhà đã là chín rưỡi rồi, bụng trống rỗng, tìm trong tủ lạnh, may mà tìm được sủi cảo mà Đới Hiến đã gói xong trước khi đi.
Sủi cảo vừa cho vào hấp thì điện thoại của Đinh Tam Tam ở bên cạnh vang lên. Cô tiện tay ấn nghe máy, cũng không nhìn xem người gọi đến là ai.
"Tam Tam."
Đinh Tam Tam nhìn thoáng qua màn hình, lại lần nữa để điện thoại bên tai, "Anh có chuyện gì không?"
"Anh biết em giận anh, cho nên do dự rất lâu mới dám gọi cuộc điện thoại này."
Đinh Tam Tam không lên tiếng, lấy đĩa và đôi đũa để ở một bên.
"Mặc dù cầu hôn em là sớm có dự tính trước, nhưng ngày đó Đới Hiến tới cũng là chuyện anh không ngờ đến. Anh từng nghĩ, nếu như anh thành công, vậy thì báo ứng và hậu quả gì đó anh đều không sợ, nếu như thất bại, vậy cũng không uổng công anh đã dốc toàn lực cầu an lòng."
Phương Trí Viễn ngồi ở thư phòng, bốn phía tối đen, chỉ có một đốm lửa nhỏ trên đầu ngón tay. Thế nhưng bây giờ anh ta thật sự an lòng sao? Không, chỉ có hối hận.
"Anh biết chúng ta rất khó lui về vị trí bạn bè, anh có thể hiểu được cảm nhận của em." Trong thư phòng trống trải, anh ta lộ ra chút cô đơn.
Kim giây đồng hồ tích tắc tích tắc, trong điện thoại, ngoại trừ âm thanh của dòng điện, còn có âm thanh của nước trong nồi hấp đang sôi.
"Tam Tam, em có đang nghe không?"
Đinh Tam Tam nhắm mắt lại, nói: "Em cho rằng chúng ta là bạn bè, nhưng anh lại làm ra chuyện như vậy với em, em thực sự không còn cách nào tin tưởng anh nữa."
"Bạn bè?" Phương Trí Viễn khẽ cười một tiếng, nói, "Tam Tam, giữa nam và nữ làm gì có tình cảm bạn bè chân chính, em vẫn ngây thơ như vậy."
"Phải không? Vậy em coi anh là bạn của em thực sự là mắt mù rồi." Đinh Tam Tam khẽ cười một tiếng.
"Tam Tam..."
"Sau này đừng tìm em nữa, mặc kệ anh có từng coi em là bạn bè hay không, nhưng ít nhất em đã từng coi anh là bạn bè." Đinh Tam Tam nói, "Bị anh đâm một dao này đã đủ dư vị cho nửa đời còn lại của em rồi, cho nên, tạm biệt."
Nói xong, cô cúp điện thoại, đặt điện thoại dựa ở một bên, chuyên tâm pha nước chấm.
"Leng keng..." Điện thoại ở bên cạnh lại vang lên tiếng chuông gấp gáp, sau đó ngừng lại.
Đinh Tam Tam và Phương Trí Viễn, nên mỗi người một ngả từ đây.
Mặc dù ngoài miệng cô nói ác liệt, nhưng vĩnh viễn sẽ nhớ kỹ tính cách vui vẻ và hài hước của anh ta, đó giống như một tia nắng chiếu sáng cô trong lúc cuộc sống đen tối nhất, khiến cô chống đỡ được để đi tới làm lại từ đầu với Đới Hiến.
Chỉ là, giống như anh ta nói, bọn họ suy cho cùng không phải là bạn bè chân chính.
Sủi cảo trong nồi bay ra mùi thơm, cô dùng đôi đũa gắp từng cái ra, từng cái tròn xoe lấp lánh, hoàn toàn phô bày ra tay nghề khéo léo của người làm ra nó.
Đinh Tam Tam bưng đĩa hít sâu một hơi, sau đó khóe miệng mỉm cười, cả người đều nhẹ nhõm hơn.
Lời tác giả: rải đường một chương, ngọt đến ưu thương, tại sao chính mình lại không có một người bạn trai như vậy?
Thông báo tiến triển cho mọi người, chờ Tam Tam trao đổi xong trở về, chúng ta bắt đầu giải quyết chuyện sinh con.
[1] Canh chua thịt bò
[3] Canh chua nấm lớn đáy nồi
[5] Hình em bé với vài dấu hỏi