*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Dương
***
Bên trong khu suối nước nóng, bể tắm lớn nhỏ nhiều vô số, mỗi người thích một loại hoa khác nhau, người thích ngâm trong hoa lê người thích ngâm trong hoa hồng, mọi người đều đang ngâm trong bể tắm nước nóng mình yêu thích, thỉnh thoảng còn có thể hưởng thụ hoa quả và đồ uống nhân viên phục vụ bưng tới, thật sự là thoải mái.
Bể tắm suối nước nóng lớn nhất thuộc khu náo nhiệt nhất kia, cả nam lẫn nữ ngâm chung một chỗ, dưới hơi nước mông lung, "không cẩn thận" phát sinh chút chuyện chân tay tiếp xúc gì đó thật sự là quá bình thường.
"Đới Hiến đâu, anh ấy đi chỗ nào rồi?" Tô Khả thay đồ bơi đi ra ngoài, tìm một vòng cũng không thấy bóng dáng.
Từ Chính Lâm đang bận bịu chỉ dạy một em gái tập bơi, nói: "Đến bể bơi tìm đi, người đang ở đó."
"Không ngâm suối nước nóng sao, bể bơi cái gì chứ..." Tô Khả lẩm bẩm, đi qua bể bơi tìm người.
Đới Quân kéo Diêu Diêu từ trong bể tắm suối nước nóng ra ngoài, nói: "Không phải mấy hôm trước anh nói không đi sao?"
Từ Chính Lâm nhướng mày: "Xem phim sao có thể không đến, nhất định phải đến!"
"Phim gì cơ?" Diêu Diêu hỏi.
"He he, spoil trước thì không có ý nghĩa rồi, chờ đi." Từ Chính Lâm một ngụm uống hết sâm panh [1], thuận tiện ôm mỹ nữ mới quen đi vào bể bơi bên trong.
[1] Sâm panh (Champagne): là một dạng vang nổ được sản xuất bằng cách tạo ra sự lên men thứ cấp trong chai chứa rượu vang để thực hiện sự cacbonat hóa.
Diêu Diêu: "Anh ta đang nói gì vậy?"
"Anh không biết."
Thời điểm Tô Khả tìm được bể bơi bắt gặp Đới Hiến đang thi đấu với người khác, bơi hai trăm mét, anh vượt lên dẫn đầu và dành chiến thắng. Một tay anh chống ở trên bờ lắc lắc mái tóc còn ướt, giọt nước thuận theo lồng ngực của anh chảy xuống, hòa vào với nước trong bể bơi.
Anh chìa tay bắt tay với người đàn ông đến đích chậm một bước, nắm đấm chạm vào nhau, cười nói chút gì đó, sau đó hai người đàn ông ướt đẫm mới từ trong bể bơi đi lên.
Lên bờ, vóc người của anh càng nhìn không xót một chút gì, mặc dù anh rất nhanh đã lấy một cái khăn tắm quấn lại, thế nhưng cơ bụng lấp ló như vậy vẫn khiến các cô gái động lòng không dứt.
Tô Khả nhìn xung quanh bể bơi một vòng, ngoại trừ nhìn thấy ở góc đối diện có một người phụ nữ quấn khăn tắm đang ngủ, trên cơ bản là đàn ông và trẻ em.
"Anh trốn ở chỗ này làm gì? Cũng đâu có mỹ nữ!" Cô cười trêu ghẹo để che giấu ánh mắt nhìn tới nhìn lui của mình.
Đới Hiến cười, nói: "Đã lâu không bơi rồi, nới lỏng gân cốt."
Tô Khả đi vào, hơi hơi giương cằm lên, trong ánh mắt là ánh sáng lấp lánh, "Chúng ta tới so một ván, thế nào? Em thua thì bữa tối em mời, anh thua không chỉ mời em bữa tối nay, rượu tối nay anh cũng phải mời."
Đới Hiến xoa xoa tóc, nói: "Đói rồi sao? Đi ăn chút gì đi."
"Anh khinh thường em." Tô Khả cười trừng mắt.
"Em có vốn liếng để so sánh với anh sao?" Đới Hiến giương giương cằm, chỉ về phía người đàn ông ban nãy thua bởi anh, nói, "Em cảm giác năng lực của mình mạnh hơn anh ta hay là bắp thịt nhiều hơn anh ta?"
"Tại sao em phải lấy trứng chọi đá, em linh hoạt khéo léo hơn anh ta, em có ưu thế của em!"
Dáng vẻ Tô Khả nói năng hùng hồn giống như một con phượng hoàng nhỏ kiêu ngạo, giũ lông yêu cầu một trận quyết thắng thua.
"Được, vậy thì so đi." Đới Hiến bỏ khăn tắm ra.
Tô Khả đứng ở bên cạnh anh, đứng sóng vai, cô nói, "Nhường em năm mét."
Đới Hiến quay đầu nhìn Tô Khả, một lời khó nói hết.
"Thế nào? Đây mới là công bằng." Tô Khả mặt không đỏ tim không đập mạnh nói ra.
Đới Hiến cười nhạo một tiếng, quay đầu lại nhìn thẳng phía trước, sau khi quét qua người phụ nữ bọc giống như xác ướp nằm trên ghế dựa, anh nói: "Đến đây đi."
Bản thân phụ nữ mâu thuẫn cũng không phải ngày một ngày hai, anh đã sớm thành thói quen.
Người đàn ông vừa nãy thua bởi Đới Hiến làm trọng tài, anh ta ra lệnh một tiếng, hai bóng dáng lập tức nhảy xuống nước.
Bẻ nước rẽ sóng, hai bóng dáng thanh nhã ở trong đường bơi của mình ngoi lên lặn xuống.
Tô Khả đẹp ở chỗ vóc người cân đối, mặc dù không theo đuổi trắng nõn giống như phái nữ thông thường, nhưng làn da màu lúa mì nhìn rất khỏe mạnh, có loại sức hấp dẫn kiểu khác.
Tranh tài giữa nam nữ từ trước đến nay rất hấp dẫn ánh mắt của người vây xem, mọi người sôi nổi tụ tập lại, góp phần trợ uy cho Tô Khả dũng cảm dám khiêu chiến với phái nam.
"Mỹ nữ, cố lên!"
"Mau lên! Anh ta sắp đuổi kịp cô rồi!"
"Hai mét cuối cùng, lao tới đích đi!"
...
Kết quả không cần nói cũng biết, Đới Hiến đến vạch đích trước tiên, không xuất hiện tình huống anh hùng "tích bại [2]" dưới tay mỹ nhân. Mọi người lập tức giải tán, ồn ào bày tỏ Đới Hiến rất không ga lăng.
[2] Tích bại (惜败): thường dùng trong thi đấu thể thao, chỉ hai bên thực lực tương đương hoặc chênh lệch nhau một chút, cuối cùng một bên thua bởi tỉ số rất sít sao.
Tô Khả thả hồng hộc lau nước trên mặt, ngâm mình ở trong mặt nước nhấp nhô, dựa vào tay vịn, nói: "Người xung quanh đều bảo anh nhường em, sao anh lại không nhường hả?"
Đới Hiến hất tóc, giọt nước bắn ra bốn phía, "Anh không có thói quen nhường đối thủ, nếu đã quyết định so tài vậy thì phải nỗ lực so tài một ván."
Tô Khả nhướng mày, đáy mắt không thể tránh khỏi mất mát, "Phải không?"
"Đây là tinh thần thi đấu thể thao." Anh khẽ cười một tiếng, chống tay nhảy lên bờ.
Anh vắt khăn lông trên vai đi tới phòng tắm, bóng lưng vạm vỡ và đôi chân dài có lực ở dưới ánh nhìn chăm chú như có như không mạnh mẽ bước đi.
Một số đàn ông anh tuấn đẹp trai, một số đàn ông lại rất mạnh mẽ. Đới Hiến thuộc loại thứ hai.
"Mỹ nữ, anh ta không biết thương hoa tiếc ngọc, anh biết này, có muốn so một ván với anh không?" Một người đàn ông đeo kính râm chặn ở trước mặt Tô Khả, cười tủm tỉm hỏi.
"Tôi mệt rồi, xin lỗi." Cô vòng qua anh ta đi về phía trước.
Người đàn ông chưa từ bỏ ý định, đưa tay bắt lấy tay cô. Đây là một sai lầm lợi hại nhất mà anh ta đã phạm phải trong đời này, sau này nhớ lại biết vậy chẳng làm.
Răng rắc...
Một tiếng vang nhỏ, cổ tay của người đàn ông mềm nhũn rũ xuống.
Tô Khả lạnh lùng liếc mắt một cái, nói: "Một chút dạy dỗ, để anh nhớ kỹ sau này không nên tùy tiện nắm tay phụ nữ."
Nói xong, cô rời khỏi hiện trường, lưu lại vị nam sĩ phía sau đau đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống đất.
"Cô gái nhỏ, thật con mẹ nó cay!" Người đàn ông cầm lấy cổ tay mình, cúi đầu lau mồ hôi.
"Đồng thiếu, có cần gọi bác sĩ Tô không?" Một người đàn ông chạy tới hỏi.
"Anh cứ nói xem?" Đồng thiếu lạnh nhạt nhìn hắn ta, thuận tiện quét nhanh một vòng người xung quanh xem náo nhiệt.
Mọi người: thời tiết không tồi, nên ra ngoài đi vài vòng.
Hai màn náo nhiệt đi qua, bể bơi dần dần yên tĩnh lại.
Người phụ nữ vẫn luôn nằm ở bên bờ tháo kính xuống, cô cởi khăn tắm quấn trên người ra, lộ ra vóc người mặc bộ áo tắm sọc xanh trắng. Cô không thích vận động, ngoại trừ chạy chậm, cũng thích ăn đồ có nhiệt lượng cao, nhưng tuyệt đối không ăn nhiều, dần dà, mặc dù cơ thể không quá cân đối, nhưng bụng dưới cũng bằng phẳng, vòng eo tinh tế, hơn nữa chân dài khiến người thường không ngừng hâm mộ, quả thực khiến hormon trong bể bơi tăng nhanh đến mức sắp tràn ra ngoài.
Cô nhảy một cái, tao nhã tiến vào bên trong bể bơi, bọt nước bắn lên tung tóe.
Nói đến tiêu tan cơn giận, phải nước lạnh mới có hiệu quả.
...
Giữa trưa, thành phố suối nước nóng giống như rơi vào ngủ say, chỗ ăn chơi náo nhiệt rốt cuộc nghênh đón yên tĩnh ngắn ngủi.
"Em trốn ở đây làm gì?" Phương Trí Viễn đứng ở phía sau người phụ nữ mặc váy màu xanh da trời.
Cô ngồi trên lớp cỏ dưới tàng cây, đỉnh đầu đội mũ rơm, thoạt nhìn rất nhàn nhã.
"Bên trong quá oi bức, ra đây hít thở không khí."
Phương Trí Viễn nhìn xung quanh một vòng may mắn vườn hoa không có người, mặc dù chưa tới lúc nóng nhất của mùa hè, nhưng ánh nắng giữa trưa cũng đủ khiến cho bất kỳ người phụ nữ nào sợ phơi đen da chạy trốn mất. Ở chỗ này hít thở không khí?
"Em gặp vấn đề khó khăn gì sao?" Phương Trí Viễn tùy ý ngồi xuống, ngồi giống như cô.
"Không có, tại sao muốn ở một mình khi gặp phải khó khăn chứ? Thật ra em rất hưởng thụ cô độc." Đinh Tam Tam híp mắt nhìn anh ta.
"Em đây là đang nói anh xen vào chuyện của người khác?"
"Anh nghe thấy rồi?" Đinh Tam Tam cười.
Phương Trí Viễn nói: "Anh chỉ là lấy tư cách bạn bè quan tâm em, không phải cố ý nhúng tay vào cuộc sống của em. Nếu khiến em cảm thấy bất tiện, vậy thì anh rất xin lỗi."
Đinh Tam Tam quay đầu nhìn anh ta, nói: "Trí Viễn, anh sống giống như một tiêu bản."
Phương Trí Viễn hiếm khi sửng sốt một chút, "Cái gì?"
"Giống như quân tử bước ra từ trong sách, không kém một ly." Đinh Tam Tam đứng dậy.
Phương Trí Viễn: "Em có ý gì? Quân tử không tốt sao?"
"Tốt thì tốt, nhưng người không cùng chí hướng không thể làm bạn bè, bởi vì tình cảm không sâu đậm. Những lời này anh từng nghe chưa? Con người quá mức đoan chính, có đôi khi sẽ khiến người bên cạnh hoài nghi người đó có thật sự yêu mình hay không."
Đinh Tam Tam cúi đầu, tiện tay phủi phủi váy của mình, nói: "Đó là cách nhìn của em, tùy tiện nói một chút, nếu như tạo thành quấy nhiễu cho anh thì em cũng rất xin lỗi."
Nói xong, cô đeo kính râm lên chắp tay sau lưng, đi tới con đường nhỏ bên kia.
Phương Trí Viễn đứng lên, suy nghĩ lại một chút lời nói của cô, sau đó quay lại đường cũ. Đi ngang qua tòa khách sạn sát bên vườn hoa, anh ta ngửa đầu nhìn thoáng qua cửa sổ thủy tinh lấp lánh, sau đó chậm rãi rời đi.
"Anh cả đang nhìn gì thế?" Diêu Diêu đứng ở phía sau Đới Hiến hỏi.
"Không có gì." Đới Hiến kéo rèm cửa sổ lên, không nói lời nào đi tới bàn trà trong phòng khách.
Diêu Diêu nhìn thoáng qua bóng lưng của Đới Hiến, sau đó thông qua khe hở của rèm cửa sổ nhìn ra ngoài, một mảnh vườn hoa xanh biếc, yên tĩnh hài hòa.
Anh cả rốt cuộc đang nhìn cái gì, vừa nãy dáng vẻ chuyên tâm như vậy.
"Bà xã, bật lửa của anh đâu rồi?" Đới Quân ở phòng khách nói lớn.
"Em tới đây." Diêu Diêu nhanh chóng bước đi, móc ra bật lửa cất giấu ở trong túi.
...
Ban đêm buông xuống, thành phố suối nước nóng càng thêm xinh đẹp, người lựa chọn ngâm suối nước nóng trong trời đêm càng nhiều thêm, mọi người nhàn rỗi ngồi ở một chỗ, tùy ý tán gẫu một chút, cảm giác thời gian đều ấm áp thong thả.
Trong nhà hàng, Đinh Tam Tam trò chuyện với đầu bếp ở đối diện đã hơn nửa giờ rồi. Từ gan ngỗng đến sườn cừu nướng, từ nấm cục [3] đến trứng cá muối, ông ta kiên nhẫn giải thích, cô nghiêm túc lắng nghe.
[3] Nấm cục (truffle): là một loài nấm ăn được. Nhưng không giống như những loại nấm khác, nấm cục không mọc trên mặt đất mà mọc sâu trong lòng đất, thường ký sinh trong lớp rễ cây sồi.
(Gan ngỗng, sườn cừu nướng, nấm cục, trứng cá muối: hình ảnh ở cuối chương)
"Còn cần thêm một phần bít tết nhỏ không?" Đầu bếp hỏi.
"Không cần đâu, cho tôi một ly cocktail [4] nồng độ thấp một chút." Đinh Tam Tam chống tay cười nói.
[4] Cocktail: là một loại thức uống được pha trộn, chứa rượu. Một ly cocktail thường bao gồm một hay nhiều rượu và hương như là các loại rượu mùi, trái cây, mật ong, sữa hay kem, và các loại phụ gia khác...
Đầu bếp cười một tiếng, tìm bartender pha chế một ly cocktail màu sắc tươi sáng đặt ở trước mặt cô, "Ly này có tên "uống không say", mời cô từ từ dùng."
Đinh Tam Tam cười một tiếng, bưng ly thủy tinh nhấp một ngụm, "Thật sự uống ngon."
Đầu bếp cúi đầu xử lý tấm sắt, khóe miệng treo ý cười.
Từ vị trí của Đinh Tam Tam nhìn sang, vòng qua cột trụ phía sau đầu bếp, phía đối diện có một bàn ăn hai người, có một nam một nữ ngồi đó, đều là nhân vật hết sức chói mắt.
"Cho nên, em một chút cơ hội cũng không có sao?" Trên mặt Tô Khả mang theo ý cười lúng túng, nhìn chăm chú người đàn ông đối diện.
Hôm nay cô mặc bộ váy đẹp nhất, trang điểm xinh đẹp nhất, ngay cả dáng vẻ cử chỉ đều thay đổi nét hào sảng của ngày xưa, trở nên nhã nhặn tinh tế. Nhưng anh vẫn lắc đầu, nói cho cô biết, không thể.
"Em có chỗ nào thua kém chị ấy sao? Anh cứ như vậy xem nhẹ em, không thể chú ý tới em sao?" Tô Khả xấu hổ cười một tiếng, muốn khóc lại không biết khóc thế nào, trong lòng vừa chua xót vừa đau khổ, giống như nuốt phải thủy hoàng liên [5].
[5] Thủy hoàng liên (水黄连): là tên một vị thuốc Đông y. Tác dụng thanh nhiệt, lợi tiểu. Dùng cho bệnh vàng da, tiểu tiện bất lợi. Hương vị: đắng, lạnh.
"Em và cô ấy mỗi người một vẻ, chỉ có điều bởi vì anh coi trọng cô ấy rồi, cho nên những người phụ nữ khác ở trước mặt cô ấy đều không có khả năng so sánh." Đới Hiến cầm đế của ly rượu, trước sau di chuyển hai cái, rượu vang trong ly rượu đong đưa nhiều vẻ, anh nói, "Sau này em cũng sẽ biết, chuyện tình yêu này, thật sự không phân rõ đúng sai."
"Là thời cơ không đúng."
"Là cảm giác."
Cảm giác là "người" xoi mói nhất, một khi cô ấy buông xuống, thì sẽ khiến bạn sản sinh hiệu ứng hào quang [6], khiến bạn không nói ra lời cô ấy không tốt, càng thêm nói không ra lời cô ấy tốt.
[6] Hiệu ứng hào quang: là một loại thiên vị của nhận thức. Hiệu ứng này có thể ảnh hưởng đánh giá của chúng ta về một người từ cảm nhận hay ấn tượng tổng thể về họ.
"Em biết rồi." Tô Khả gật đầu, cô giơ tay lên chống đỡ vầng trán, muốn lau đi nước mắt sắp tràn mi.
Đới Hiến đưa cho cô một cái khăn tay, cô do dự một chút, ngẩng đầu nhìn anh.
Trong ánh mắt của anh tất cả là thản nhiên và phóng khoáng, chỉ có áy náy đối với cô nhưng không có thương tiếc mà cô muốn nhìn thấy.
Tay cô run rẩy nhận lấy, giữa chừng, anh chuẩn bị thu tay về, cô lại nhanh chóng duỗi tay bắt lấy. Cô cúi đầu, đưa tay và khăn tay che ở trước mặt mình, hai vai run rẩy, khóc không lên tiếng.
Cô là em gái, anh có thể cho phép cô lúc này dựa vào. Đới Hiến nghĩ như vậy.
Đinh Tam Tam gõ bàn một cái, nói: "Cho tôi một ly cocktail nồng độ mạnh nhất, không, lấy whisky [7]."
[7] Whisky: là một loại đồ uống có chứa cồn được sản xuất từ ngũ cốc bằng cách lên men và chưng cất. Rượu whisky như là một hình thức đặc biệt của rượu mạnh thông thường được uống để thưởng thức.
Đầu bếp ngẩng đầu, thấy cô hình như không phải đang nói lời say, bưng đến cho cô một ly whisky thêm đá kèm theo một cái khăn tay trắng.
Đinh Tam Tam nhận lấy ly rượu, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, cô bước xuống ghế chân cao, bước chân vững chắc đi tới cửa ra vào.
Đầu bếp quay đầu, trên bàn chỉ còn lại ly rượu không và vài viên đá, cùng với một cái khăn tay trắng như mới.
"Có người rơi xuống nước rồi!"
Vài người ngồi ở mấy bàn gần sát nhà hàng đột nhiên xôn xao đứng lên, ồn ào đứng lên nhìn ra bể bơi lộ thiên ở bên ngoài.
Bảo vệ phản ứng trước tiên, nhanh chóng nhảy xuống bể bơi cứu người. Người ăn cơm trong phòng ăn cũng ồn ào đi ra khỏi phòng, mọi người nhìn thấy đầu tiên chính là trên mặt nước sóng gợn lăn tăn, váy đỏ tươi sáng.
Đinh Tam Tam cũng không biết tại sao mình lại rơi xuống bể bơi, cô cảm giác mình vẫn rất tỉnh táo, đi ra khỏi nhà hàng, ngay ngắn đi đến hướng phòng nghỉ, không biết tại sao bước chệch một chút, tùm một cái rơi xuống nước.
Ly rượu whisky kia khiến tay chân cô không có sức, cô giống như lá cây nhẹ nhàng lay động trên mặt nước, hoàn toàn không có dục vọng muốn bản thân cố sức giãy giụa.
Nước ở bốn phía tám hướng chảy tới chỗ cô, trong mũi của cô trong lỗ tai trong cổ họng chứa đầy nước, có cảm giác ngạt thở, cô hưởng thụ trạng thái không bình thường này.
Đột nhiên, bên eo có một luồng sức lực khóa cô lại, sau đó dễ dàng kéo cô lên khỏi mặt nước. Đinh Tam Tam còn chưa kịp nhìn nhìn hoàn cảnh xung quanh, quay đầu một cái áo khoác đã che kín cô lại, tiếp đó cô bước đi lảo đảo bị người kéo rời khỏi bể bơi.
"Buông tôi ra, anh là ai..." Cô có chút nói ngọng, nói không được rõ ràng lắm.
Có lẽ là cô đi rất cố sức, người bên cạnh nâng cô lên, sau đó khiêng ở trên vai, bước đi vội vã, giống như gây án rồi đưa cô rời đi.
Cô giãy giụa hai cái, sau đó buông tha, cô toàn thân mềm nhũn, thật sự giống như một cái túi vải bố [8].
[8] Vải bố (vải Canvas): được làm từ sợi cotton, sợi sisal và có thể kết hợp cả với sợi polyester tùy từng loại. Ưu điểm nổi trội của vải bố chính là bền bỉ và chắc chắn.
Sức lực và mùi vị quen thuộc này, phương pháp "khiêng người" không còn người thứ hai, cô rất khó không đoán ra anh là ai.
"Em muốn nôn." Cô thấp giọng nói.
Anh lại đi hai bước, sau đó thả cô xuống, đỡ bả vai của cô nhìn cô.
Cô nhắm nhắm mắt, chuẩn bị một chút, nói: "Còn tốt..."
Có chút thoải mái hơn, cô vỗ vỗ bả vai của anh, nói: "Thấp một chút." Cõng đi về phòng vẫn tốt hơn, cô cảm thấy thế.
Đới Hiến không nhúc nhích, cứ như vậy nương nhờ ánh trăng nhìn cô chăm chú.
"Nhanh một chút, em thật sự muốn nôn rồi." Cô vuốt ngực một cái, sắc mặt khó coi.
Anh xoay người đưa lưng về phía cô, khom người xuống.
Cô được như ý nguyện nằm sấp ở trên bờ vai rộng của anh, lựa chọn một vị trí thoải mái nhất, cô nói: "Khoảnh khắc em chìm ở trong nước, em có hối hận một chút..."
Anh dừng một chút, cau mày.
Hối hận cái gì? Anh muốn nghe, vì vậy liền chờ cô nói tiếp.
"Hối hận bản thân... lại có thể vì muốn xác định có thật sự yêu anh hay không mà đặc biệt chạy đến đây... làm trò cười..." Cô thấp giọng lẩm bẩm, giống như đang rất buồn ngủ.
Anh đứng ở trước cửa phòng dừng lại ba giây, sau đó mở cửa phòng thả cô xuống giường.
Lời tác giả: Hiến ca chịu đủ rồi, muốn giết hay không muốn làm thịt hay không, đành phải để Hiến ca tự mình động thủ rồi!
Tên lừa đảo Tam Tam, cô ấy hối hận đâu chỉ một chuyện này!
Gan ngỗng
Sườn cừu nướng
Nấm cục
Trứng cá muối