DỊU DÀNG HIẾM CÓEdit: Dương*** Từ sau khi cháu trai của Tô Khả nhập viện, sau khi Đinh Tam Tam trở thành bác sĩ chủ trị của cậu bé, xác suất Đới Hiến xuất hiện ở phòng bệnh trực tiếp tăng vọt.
Sau khi hai người chạm mặt anh cũng không chủ động bắt chuyện, yên lặng ngồi ở chỗ đó chơi điện thoại di động, giống như người nhà bệnh nhân bình thường, không đúng, có lẽ còn dễ đối phó hơn người nhà bệnh nhân bình thường, ít nhất anh sẽ không chút nào nghi ngờ phương án trị liệu mà Đinh Tam Tam nói ra.
Bạch Dư thay Đinh Tam Tam kiểm tra phòng bệnh một lần, quay lại tò mò hỏi: "Đó là mùa xuân thứ hai của chồng trước của cậu sao?"
Vẻ mặt Đinh Tam Tam nghi hoặc.
"Chính là sĩ quan Thượng úy đó, người rất anh khí đó."
"Tại sao cậu lại nghĩ như vậy?" Đinh Tam Tam hỏi cô ấy.
"Nếu không phải thì anh ta cả ngày ở bệnh viện làm gì? Không quen không biết, chỉ có một suy đoán này thôi." Bạch Dư nhướng mày, giống như là đang nhắc nhở Đinh Tam Tam.
Đinh Tam Tam nhìn cô ấy một cái, cầm kẹp bệnh án rồi đi lên tầng.
"Cậu định làm gì đấy?"
"Bảo người nhà ký tên giấy cam đoan chấp nhận phẫu thuật."
Bạch Dư dựa vào bàn nhìn bóng lưng Đinh Tam Tam rời đi, chuyển cái bút từ tay này sang tay kia, cảm giác mình làm thần trợ giúp một lần.
Ba của Tiểu Tuấn đúng lúc chạy về tới, ở trong phòng bệnh vô cùng cảm ơn Đới Hiến, cảm ơn Đới Hiến và mẹ của Đới Hiến đã làm nhiều thứ cho con trai anh ta.
"Đều là thế giao [1] rồi, anh cũng không cần phải khách sáo như vậy." Đới Hiến cười vỗ vỗ bả vai của anh ta.
[1] Thế giao (世交): bạn bè từ hai thế hệ trở lên hoặc bạn bè cũ của gia đình.
Ba của Tiểu Tuấn cười một tiếng, đưa một điếu thuốc cho Đới Hiến, "Hai anh em ta ra ban công hút một điếu đi?"
"Được."
Đinh Tam Tam đẩy cửa phòng bệnh ra, nhìn thấy trong phòng chỉ có Tiểu Tuấn nằm trên giường chơi trò chơi.
Tiểu Tuấn nhìn ánh mắt nghi hoặc của cô, đưa tay chỉ chỉ bên ngoài, "Họ đi hút thuốc rồi."
Đinh Tam Tam nhấc chân đi về phía ban công, dùng kẹp bệnh án gõ lên cửa kính đóng chặt, hai người bên ngoài đang trò chuyện vui vẻ lập tức chú ý tới.
Đới Hiến phản ứng trước tiên, nhanh chóng dập điếu thuốc ở trên lan can, động tác thành thạo, ba của Tiểu Tuấn đứng ở một bên đều sững sờ.
"Khụ khụ." Anh vẩy vẩy điếu thuốc, đi ra ngoài trước tiên.
Đinh Tam Tam lui về sau một bước, hiển nhiên là không muốn ngửi thấy mùi thuốc lá trên người anh.
"Bệnh viện không cho phép hút thuốc, điểm thông thường này cũng không biết sao?" Đinh Tam Tam lạnh lùng nhìn anh.
Đới Hiến cúi đầu chịu đựng phê bình, không nói lời nào.
"Trong phòng có bệnh nhân sắp phải phẫu thuật, hai người không hề suy nghĩ cho bệnh nhân sao?" Đinh Tam Tam lại hỏi.
Tiểu Tuấn giơ tay: "Báo cáo bác sĩ Đinh, cháu không hề ngửi thấy, không chịu ảnh hưởng..."
Đinh Tam Tam nghiêng đầu nhìn, tay cậu bé run rẩy thả xuống, đem lời nói còn lại nuốt trở về cổ họng.
Cậu bé mặc dù tuổi nhỏ, nhưng đều biết những gì nên biết. Ví dụ chú Đới oai phong này của cậu, có một điểm mấu chốt... chính là dì mặc áo blouse trắng trước mắt này.
"À, em dâu, đều là lỗi của anh, em đừng trách Đới Hiến." Ba của Tiểu Tuấn đi tới, cười nói.
Đinh Tam Tam gật đầu với anh ta, "Anh Tô, đã lâu không gặp."
Anh ta từng tới tham dự hôn lễ của bọn cô, cô còn nhớ rõ.
"Ôi, em dâu còn nhớ anh hả, vinh hạnh vinh hạnh!" Ba của Tiểu Tuấn cười vô cùng vui sướng, có phần sảng khoái của anh hùng trong quân đội.
Đinh Tam Tam: "Vẫn nên gọi tôi là Tam Tam đi, tôi và vị trước mắt này đã không còn quan hệ vợ chồng nữa rồi."
Đới Hiến: "..."
Ba của Tiểu Tuấn ho khan một tiếng, vỗ vỗ bả vai của Đới Hiến, giống như là đang bày tỏ đồng tình.
Đinh Tam Tam đưa giấy chấp nhận phẫu thuật cho ba của Tiểu Tuấn, nói: "Cái này bây giờ cần anh ký, nếu như còn có gì không hiểu, có thể hỏi tôi bất cứ lúc nào."
"Không có không có, y thuật của em anh hoàn toàn yên tâm." Ba của Tiểu Tuấn nhanh chóng nhận lấy, ký tên lên, chỉ sợ gặp phải "Đới Hiến hình thức lúng túng".
Đinh Tam Tam nhận lại giấy chấp nhận phẫu thuật, nói: "Sau mười giờ không được cho cậu bé ăn cơm uống nước, sáng mai mười giờ phẫu thuật, đêm nay hạn chế chơi trò chơi nghỉ ngơi thật tốt."
"Được, anh nhớ kỹ rồi."
"Cứ như vậy đi, tôi đi trước." Cô đem bút ký tên nhét vào trong túi áo của áo blouse trắng, xoay người đẩy cửa rời đi.
Đới Hiến bước nhanh về phía trước, đi theo Tam Tam.
Tiểu Tuấn vẫn luôn nghe động tĩnh liền để iPad xuống, nói ra mà trong lòng vẫn còn sợ hãi: "Ba, bác sĩ Đinh thật là dọa người."
"Đúng vậy..." Ba của Tiểu Tuấn bắt đầu lo lắng cho Đới Hiến.
"Tam Tam." Đới Hiến sải bước tiến lên, lập tức nắm cổ tay của cô.
Đinh Tam Tam cúi đầu, nhìn chỗ anh đang nắm, giọng nói nhàn nhạt: "Buông tay."
"Không buông thì thế nào?"
"Gọi bảo vệ."
"Bọn họ đánh không lại anh, vô dụng thôi." Tay Đới Hiến lại siết chặt thêm một chút.
"Phải, so sánh mức độ không biết xấu hổ, bọn họ quả thực ngay từ đầu đã thua anh rồi."
Đới Hiến bật cười, tay kéo tay, kéo cô lùi lại một bước, đối mặt với chính mình.
"Tôi nhắc nhở anh, tôi có bạn trai, loại hành vi hiện tại này của anh không chỉ không ngay thẳng, hơn nữa còn vô cùng đáng xấu hổ." Đinh Tam Tam nói.
Đới Hiến lạnh mặt xuống, trong đôi mắt đều là ý lạnh. Anh cười lạnh một tiếng, đẩy cô vào trong nhà vệ sinh ở bên cạnh, dễ dàng chốt cửa lại, khóa hai người ở bên trong một không gian kín.
"Vậy anh đây cũng nhắc nhở em, người mà em gọi là bạn trai kia không chịu nổi quá ba chiêu dưới tay cấp dưới của anh." Anh đẩy cô dựa vào tường, ngăn ở giữa vách tường và lồng ngực của mình, "Để anh tới mà nói, quả thực anh ta không chịu nổi một kích."
Đinh Tam Tam cười khẽ, nhìn anh nói: "Đây chính là tác phong quân kỷ [2] của các anh sao?"
[2] Quân kỷ: kỷ luật quân đội.
"Hiện tại anh chỉ đại biểu cá nhân anh."
"Được, anh với tư cách là chồng trước, không cảm thấy mình quá xen vào việc của người khác sao?"
"Không cảm thấy."
Đinh Tam Tam tựa vào vách tường, tức giận đến mức lồng ngực hơi hơi phập phồng. Đới Hiến cúi đầu, trong lúc vô tình nhìn thấy một mảnh cảnh xuân mỏng manh, yết hầu anh khẽ động, tâm tư bắt đầu bay về phía xa...
"Bốp!"
Một âm thanh vang dội, kéo anh trở lại cục diện trước mắt.
"Nhìn đã đủ chưa?" Đinh Tam Tam lạnh mặt hỏi anh.
"Chưa đủ." Đới Hiến thành thật trả lời, cũng cảm giác trên mặt hơi nóng, còn có cảm giác đau nhói.
Đinh Tam Tam giơ tay lên, đang muốn cho Đới Hiến thêm một bạt tai, anh lại nghiêng đầu tránh thoát, lôi kéo cô cùng nhau trốn vào trong một ngăn của nhà vệ sinh.
"Có người đến." Anh đưa tay che miệng của cô lại.
Đinh Tam Tam trừng mắt nhìn anh, hai tay cô bị một tay của anh bắt chéo ra sau lưng.
Ba mươi giây sau, cửa chính của nhà vệ sinh bị người mở ra, có người tiến vào. Tiếp đó, nhà vệ sinh yên tĩnh vang lên một hồi thanh âm cởi dây thắt lưng, sau đó là hư hư... (Hư hư: t không biết dùng từ gì nên giữ nguyên Hán Việt:3, ai biết hãy góp ý cho t)
Nhà vệ sinh bọn họ vào... là nhà vệ sinh nam.
Mặt của Đinh Tam Tam nhanh chóng đỏ lên, nhất là thời điểm thanh âm "hư hư" bắt đầu kéo dài không dứt tiếng vọng quanh nhà vệ sinh.
Đới Hiến dời tay che ở miệng của cô, hai tay đặt ở bên tai của cô, che kín hai lỗ tai của cô.
Đinh Tam Tam nghiêng đầu ghét bỏ, lại không tránh khỏi móng vuốt của anh.
"Nghe lời." Anh che kín lỗ tai của cô, dùng môi ngữ [3] nói cho cô biết.
[3] Môi ngữ (唇语): đọc lời nói của người khác bằng cách nhìn vào chuyển động môi của bọn họ. Đây là một kỹ năng rất khó và yêu cầu thực hành nhiều. Một số người khiếm thính sử dụng kỹ thuật này để giao tiếp với người khác.
Đinh Tam Tam lựa chọn không nhìn anh, nhắm mắt.
Đột nhiên, cô cảm giác được trên môi giống như là lông chim mềm mại êm ái xẹt qua, vừa chạm vào liền lui ra.
Cô nhanh chóng mở mắt, vừa vặn đối diện với khuôn mặt của anh bắt đầu sát lại. Gương mặt đó quá mức quen thuộc, khiến cho cô nhất thời thất thần.
Người này có một đôi mắt biết nói, giống như nói ra toàn bộ lời ngon tiếng ngọt.
Nhưng thực chất anh cũng sẽ không nói lời âu yếm, ngoại trừ giúp cô làm việc để cho cô tận lực thoải mái một chút, anh rất ít nói các câu như "Anh yêu em".
Tiếng bước chân ngoài cửa dần dần đi xa, cô tỉnh táo lại, liền đẩy anh ra, gần như là lấy tư thế xông lên rời xa chỗ này.
Trên môi của anh, chỉ còn lưu lại mùi thơm của cô.
"Vợ..." Anh đứng tại chỗ, ánh mắt dần dần sáng lên.
Đinh Tam Tam chạy chậm xuống dưới tầng, sau khi chạy được ba tầng tâm trạng mới dần dần bình ổn lại. Cô dựa vào vách tường, đưa tay sờ môi của mình.
Thời điểm Trí Viễn hôn cô, mặc dù cô cũng sẽ tim đập nhanh hơn, nhưng chưa bao giờ cảm giác được ngọt ngào và hạnh phúc. Chỉ là có bản năng sau khi nam nữ tiếp xúc thân mật, sẽ xúc động, sẽ hơi hưng phấn, nhưng sau khi qua đi luôn cảm thấy thiếu một chút gì đó. Nhưng nụ hôn này...
Đinh Tam Tam sờ môi của mình, trong khoảng thời gian ngắn trên mặt xuất hiện vẻ sa sút tinh thần.
Cô tốn thời gian một năm rưỡi để đón nhận Trí Viễn, không nghĩ tới lại bị người nào đó ở trong nhà vệ sinh dùng một nụ hôn phá hủy toàn bộ.
Thời gian quả thật rất thần kỳ, có thể khiến hai người yêu nhau khó bỏ khó phân [4], cũng có thể khiến người không yêu nhau nhận thức rõ cục diện. Tình cảm do va chạm nhiều, nói cho cùng thật sự không phải là tình yêu.
[4] Khó bỏ khó phân: miêu tả tình cảm rất tốt, không muốn tách rời.
Đinh Tam Tam nhấc chân, buồn bực đá vào lan can. Lan can chấn động, tiếng vang phát ra không ổn định, đối mặt với cơn thịnh nộ của cô.
Cô hít sâu một hơi, sửa sang xong áo blouse trắng rồi xuống dưới tầng.
...
Hôm sau phẫu thuật, Đinh Tam Tam và người nhà bệnh nhân nói chuyện thêm một lần cuối cùng, sau đó Tiểu Tuấn ở dưới ánh mắt của mọi người bị đẩy vào phòng phẫu thuật.
"Tất cả nhờ vào em." Ba của Tiểu Tuấn nghiêm túc, nắm tay của Đinh Tam Tam, có phần dùng sức.
Đinh Tam Tam khẽ gật đầu, xoay người đi vào phòng phẫu thuật.
Bóng lưng của cô có chút cao ngạo, có chút thần thánh, ở trong hành lang xanh trắng đan xen, lộ ra một cảm giác ẩn dật lẻ loi.
Tô Khả nhìn bóng lưng của Đinh Tam Tam sau cửa kính, nhịn không được nhìn sang Đới Hiến đang đứng ở một bên.
"Em nhìn anh làm gì?" Anh vô cùng nhạy cảm với ánh mắt, nhanh chóng bắt được ánh mắt tò mò của Tô Khả.
"Không có gì, chị dâu của em rất ưu tú." Tô Khả nhún vai.
Khóe miệng Đới Hiến giương lên, "Cảm ơn đã tán thưởng."
Tô Khả: "À, ngại quá, anh chị ly hôn rồi, bây giờ phải gọi là bác sĩ Đinh."
Ba của Tiểu Tuấn giơ tay lên vỗ một cái lên đầu của Tô Khả, "Em nha đầu này, muốn ăn đấm hả."
"Em nói là sự thật."
"Nói vớ nói vẩn."
Đới Hiến: "..."
"À, Đới Hiến, xin lỗi chú..."
Đới Hiến nhấc chân đi tới phòng hút thuốc bên cạnh, cách xa hai anh em phiền toái này.
"Vẫn thích nó sao?" Ba của Tiểu Tuấn hỏi Tô Khả.
"Vâng."
"Dây dưa kéo dài làm gì, muốn tiến lên thì tiến lên, nói những lời ngu ngốc kia thì có tác dụng gì!"
"Anh ấy không có ý đó với em, khác gì chưa lên chiến trường đã bỏ mình."
"Vậy thì nhanh chóng rút lui, để anh bảo chị dâu em tìm cho em vài người ưu tú."
"Có thể ưu tú hơn anh ấy sao?" Tô Khả hất cằm lên, ý bảo người đàn ông hút thuốc ở bên kia.
Ba của Tiểu Tuấn: "... Em gái à, nếu như em định làm bà cô già cả đời thì anh cũng sẽ nuôi em."
Tô Khả: "..."
Phẫu thuật rất thành công, ngay cả vết khâu cuối cùng cũng là đích thân Đinh Tam Tam ra tay, bảo đảm sẽ không lưu lại bất cứ vết sẹo nào quá rõ ràng.
"Thuốc mê còn hai tiếng nữa mới hết, những việc cần chú ý sau này cũng sẽ có y tá đến giải thích cặn kẽ. Không cần quá lo lắng, thân thể cậu bé không tệ, khôi phục có lẽ sẽ rất nhanh." Đinh Tam Tam vẫn chưa cởi trang phục phẫu thuật quay ra nói với bọn họ.
"Cảm ơn em dâu, cái này thật sự không biết phải cảm ơn thế nào mới tốt." Ba của Tiểu Tuấn xúc động nói.
Khóe miệng Đinh Tam Tam hơi giương lên, "Không cần khách khí, sửa cách xưng hô chính là cảm ơn đối với tôi rồi."
Đới Hiến: "..."
Ba của Tiểu Tuấn liếc nhìn Đới Hiến, nhanh chóng sửa lại cách xưng hô là bác sĩ Đinh, vô cùng có ánh mắt.
"Bác sĩ Đinh, chúng ta cùng nhau ăn cơm trưa đi, xem như là sự cảm ơn nho nhỏ."
Tô Khả ở một bên cũng gật đầu, "Được, em biết ở gần đây có một nhà hàng ăn rất ngon, để em gọi điện thoại đặt bàn."
Đinh Tam Tam đang muốn cự tuyệt, Đới Hiến lập tức nói rõ: "Anh không đi được, em đi đi."
Một lời của anh nói ra, giống hệt như Đinh Tam Tam vì trốn tránh anh cho nên không muốn đi, xem như là khích tướng trá hình cô một chút.
"Bác sĩ Đinh đi đi, sẽ không tốn nhiều thời gian của cô đâu." Tô Khả mời rất nhiệt tình.
Ba người thi triển bản lĩnh, ép cô đi vào khuôn khổ.
"Bác sĩ Đinh, khoa cấp cứu cần phải chi viện, tai nạn giao thông nghiêm trọng, bữa trưa của cô phải dời lại rồi!" Người của quầy lễ tân bệnh viện nhận được điện thoại, hô lên với Đinh Tam Tam đang đứng ở hành lang.
Vẻ mặt Đinh Tam Tam biến đổi, vội vàng tạm biệt mọi người, nhanh chóng chạy về phía phòng cấp cứu.
Bệnh nhân sẽ không chọn thời điểm bác sĩ nhàn rỗi mà đến, bọn họ bất cứ lúc nào bất cứ chỗ nào đều có thể đi tới bước ngoặt sống chết. Toàn bộ khoa ngoại đều hành động vội vàng, nhân viên y tế trên tay không có công việc dồn dập chạy đến phòng cấp cứu chi viện.
Đoàn người Đới Hiến mới xuống đến tầng một liền nhìn thấy nhân viên y tế qua lại vội vàng.
"Lỵ Lỵ, adrenalin [5] bốn miligam tiêm bolus tĩnh mạch [6]!"
[5] Adrenalin: trong y khoa, adrenalin thường được chỉ định trong những trường hợp cấp cứu khẩn cấp với liều ban đầu là 15 mg. Tác dụng chủ yếu của nó là kích thích vận chuyển máu về tim (thuốc trợ tim).
[6] Tiêm bolus tĩnh mạch: là tiêm nhanh một liều thuốc thông qua tuyến đường tĩnh mạch.
"Vâng."
Nghe được thanh âm quen thuộc, Đới Hiến nhìn sang chỗ nguồn âm thanh phát ra. Chỉ thấy Đinh Tam Tam quỳ ở trên giường bệnh ép tim ngoài lồng ngực [7], trang phục phẫu thuật chưa cởi trên người đã dính đầy vết máu, tóc mái trên trán cũng có chút nhếch nhác, cô nhìn chăm chú tình huống của bệnh nhân, bình tĩnh truyền đạt cho cấp dưới thêm một mệnh lệnh cấp cứu.
[7] Ép tim ngoài lồng ngực: là một thủ thuật dùng lực mạnh ép nhịp nhàng lên 1/3 dưới xương ức. Khi ép làm thay đổi thể tích trong buồng tim kích thích để tim đập lại, vòng tuần hoàn được phục hồi.
"Heparin sodium [8] tiêm bolus tĩnh mạch."
[8] Heparin sodium: là một loại thuốc gọi là thuốc chống đông máu, được sử dụng để ngăn chặn hình thành cục máu đông trong mạch máu.
"Vâng!"
"Bác sĩ Đinh, bệnh nhân có ý thức rồi." Phụ tá la to.
"Bảo lão Vương chuẩn bị phòng phẫu thuật, lập tức phẫu thuật." Cô thở phào một hơi, thời điểm nhảy xuống giường dưới chân lảo đảo một chút, được bác sĩ trẻ tuổi bên cạnh đỡ lấy.
Nhìn thấy cô không có việc gì, Đới Hiến thu hồi lại tư thế nghiêng về phía trước. Anh ở phía xa chú ý đến cô, giống như cô ở bên kia chính là trung tâm của vũ trụ.
"Hiến ca, không phải là bây giờ anh đã no rồi chứ?" Tô Khả hỏi Đới Hiến.
"Đi thôi." Anh dẫn đầu bước ra.
"Đi chỗ nào, ăn cái gì?"
Anh bước nhanh đi ra ngoài tòa nhà, trong lòng vừa chua xót vừa ngọt ngào. Còn có thể đi chỗ nào? Anh phải đi mua thức ăn mang về cho vợ anh!
Lời tác giả: Tam Tam khí thế bùng nổ, trong lúc vô tình tạo thành không ít áp lực cho tình địch nha.
Tranh thủ mau chóng chia tay với Phương Trí Viễn, xin mọi người đến vỗ tay!