Buổi sáng ngày hôm sau thì Thượng Quan Diệp An vẫn duy trì thói quen dậy sớm, nhưng hôm nay cô không có việc gì làm nên chỉ đi loanh quanh ở công viên xem như là tập thể dục buổi sáng, sau đó thì đi ăn sáng.
Ngồi vào một quán mì nhỏ ở trong một con hẻm, cô cũng bình thường gọi ra một tô mì nhỏ để lót dạ, vì chính bản thân cô cũng không có tâm trạng ăn uống gì cả, nhưng nếu cô không ăn thì chút nữa chị Tịch Mộng, Kiều Ân rồi chị Quân Nhi lại quở trách thì rất là đau đầu.
Trong lúc ăn sáng thì điện thoại của cô lại vang lên tiếng tin nhắn đến, mở lên xem thì là tin nhắn của Cảnh Vân Trình.
[ Vân Trình ]: Em còn ở Yên Thành không? Anh có chuyện muốn nói với em.
Thượng Quan Diệp An nhìn vào đoạn tin nhắn này xong thì cũng có chút ngập ngừng, cô không biết phải trả lời thế nào nữa, đặc biệt hơn là chuyện anh muốn nói là gì? Cô cũng không biết được. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì cô vẫn thở dài một tiếng, phản hồi.
[ Diệp An ]: Còn, tôi sẽ gửi định vị cho anh.
Ngay sau khi tin nhắn được gửi đi thì ở ngay đầu dây bên kia đã nhận và xem tin nhắn, anh cũng vô cùng háo hức muốn nhìn thấy cô. Tuy nhiên, dựa theo định vị mà Thượng Quan Diệp An gửi cho mình thì nó là một quán cafe gần với trung tâm Yên Thành, nhưng lại cách xa khách sạn mà cô đang ở. Mục đích của Thượng Quan Diệp An đã rất rõ ràng, cô không muốn có bất cứ mối quan hệ nào ở đây nữa!
Nhưng Cảnh Vân Trình vẫn ngây ngốc mà đến.
Đợi khi Thượng Quan Diệp An mua đồ ăn sáng cho Kiều Ân xong thì cô cũng nhanh chóng thay quần áo, rồi cũng cầm theo áo khoác rồi chuẩn bị rời đi, nhưng còn chưa kịp bước đi thì Kiều Ân đã dụi mắt, ngơ ngác đi đến chỗ cô đang đứng, nói:
- Chị Diệp An? Chị đâu vậy? Hôm nay chúng ta đâu có lịch trình gì đâu.
- Chị có việc riêng, em cứ ở lại đây nghỉ ngơi và soạn lại hành lý đi, tối nay chúng ta sẽ bay về Kế Thành để báo cáo cho chị Tịch Mộng.
[…]
Đến quán cafe sớm thì Thượng Quan Diệp An vẫn luôn tìm một góc khuất để ngồi, tuy nhiên với dáng vẻ xinh đẹp, khí chất giai nhân của cô thì làm sao có thể bị bỏ lại chứ, ngay khi cô vừa ngồi xuống thì đã có một chàng trai đi đến, nói:
- Người đẹp, chúng ta có thể kết bạn không?
Thượng Quan Diệp An đến ngước mặt lên nhìn cũng không thèm liếc anh ta một cái, liền lãnh đạm nói:
- Không.
Nhưng tên nam nhân đó làm gì mà dễ buông tha như vậy, anh ta liền kéo ghế ngồi đối diện với cô, cười nói:
- Vậy em có phiền khi…
- Phiền.
Dứt câu, thì Thượng Quan Diệp An cũng đưa mắt nhìn anh ta. Với dáng vẻ ăn mặc toàn đồ hiệu thế này thì chắc lại là công tử nhà hào môn, nhưng cô nhìn vào chỉ thấy hai chữ “chán ghét” mà thôi.
Nhưng tên công tử kia thì vẫn nhất quyết không buông tha cho Thượng Quan Diệp An, quá nhàm chán với loại người này nên cô đã im lặng và không nói gì. Nhưng có lẽ vì tên kia quá ồn ào nên cô đã đưa tay lên gọi phục vụ, ngay tức khắc một nam phục vụ đã đi đến, nói:
- Cô cần giúp gì sao?
- Người này đang quấy rối tôi, hi vọng anh sẽ đưa anh ta đi.
Nghe cô nói như vậy thì bất giác nam phục vụ kia cũng có chút sượng ra mặt, còn tên nam nhân kia thì vẫn còn rất vênh váo, chỉ cần nhìn thái độ này cũng đủ biết là gia thế của tên kia không tồi.
- Người đẹp, quán cafe này là của nhà anh mở, em lại muốn đuổi chủ sao?
- Là chủ thì có quyền quấy rối người khác hay sao?
Tên kia nghe vậy thì cũng có chút cứng đờ, cuối cùng vẫn là đứng dậy rồi rời đi. Nhưng trước khi anh ta đi mất thì Thượng Quan Diệp An có nghe loáng thoáng tên của anh ta là Hoành Bửu, còn tưởng là thần thánh phương nào hóa ra là em trai cùng cha khác mẹ của Hoành Tuân đây mà. Bảo sao lại vênh váo như vậy.
Tầm năm phút sau đó thì Cảnh Vân Trình cũng đã đến, sau hơn một tuần không gặp thì đây là lần đầu tiên hai người họ gặp nhau, không cần nói rõ chỗ ngồi của cô ở đâu thì anh cũng dễ dàng tìm ra. Gọi nước xong thì Cảnh Vân Trình cũng đi đến chỗ của cô.
- Tiểu An tổng, tôi có thể ngồi ở đây có được không?
Nhưng có lẽ vì hiện tại Cảnh Vân Trình đã cố ý bẻ giọng nên hiện tại giọng của anh, và Hoành Bửu có chút tương đồng nên cô đã lạnh lùng đáp:
- Tôi có hẹn với bạn rồi, hi vọng Hoành thiếu đừng làm phiền tôi nữa.
Vốn dĩ Cảnh Vân Trình chỉ muốn trêu chọc cô một chút, nhưng không ngờ chính anh lại là người phải ăn giấm chua!
- Thượng Quan Diệp An em nhìn xem trước mặt em là ai, hơn nữa Hoành thiếu là ai vậy?
Đến đây thì cô mới ngước mặt lên nhìn anh, sau đó thì cũng đem điện thoại bỏ vào túi xách, nói:
- Anh đến rồi sao.
- Đừng đánh trống lảng, nhanh trả lời câu hỏi của anh, rốt cuộc Hoành thiếu kia là tên nào? Làm thế nào mà em biết cậu ta?
- Hình như chuyện này không liên quan đến anh thì phải?
Dừng một chút, Thượng Quan Diệp An lại nhìn anh, nói tiếp:
- Anh tìm tôi có việc gì sao?