Công ty giải trí Cao Đạt
Vừa mới sáng sớm Thái Bách Trung đã bị Cao Đạt gọi đến mắng cho một trận, không những không bôi xấu được Lưu Lan mà còn khiến cho chính bản thân bị dính tai tiếng, nữ diễn viên hắn muốn tạo tin đồn tình ái lại lên tiếng phủ nhận mối quan hệ khiến Thái Bách Trung bị cư dân mạng chỉ trích không ít.
Quản lý của Thái Bách Trung cắn môi suy nghĩ cách, chợt nhớ đến nữ minh tinh đang nổi Trương Minh Nguyệt, cậu ta có chút hào hứng lên tiếng: “Ông chủ! Tôi nghĩ chúng ta nên đổi người tạo nhiệt đi ạ, tôi thấy hiện tại nữ diễn viên nổi tiếng có chỗ đứng vững vàng nhất là Trương Minh Nguyệt, chúng ta nên chuyển hướng tạo nhiệt với cô ta thì hơn.”
Cao Đạt cau mày: “Nhưng mấy hôm trước không phải Trương Minh Nguyệt còn chia sẻ bài đăng đính chính của Lưu Lan hay sao? Hơn nữa cô ta còn khác công ty, e là không dễ dàng đâu.” Công ty quản lý của Trương Minh Nguyệt không phải dễ đụng, vị thế còn cao hơn cả công ty Cao Đạt một bậc, nếu xử lý không tốt e là sẽ đắc tội với bên đó.
“Cũng chỉ là chia sẻ thôi, chắc là lúc đó Trương Minh Nguyệt tiện tay chia sẻ chứ không có ý gì, trước mắt chúng ta hãy liên lạc với quản lý bên đó. Từ lúc ra mắt cho đến giờ Trương Minh Nguyệt chưa từng dính tin đồn tình ái, bây giờ nếu có tin đồn bảo đảm sẽ rất hot.” Quản lý nói ra những gì mình suy nghĩ, cả cậu ta cùng Thái Bách Trung đều không thể nào ngờ đến Trương Minh Nguyệt và Lưu Lan lại là bạn thân của nhau.
“Nếu vậy thì cậu hãy liên lạc với quản lý của Trương Minh Nguyệt thử xem.” Cao Đạt tựa lưng vào ghế, nghiêm mặt nói. Bây giờ Cao Đạt phải nghĩ ra nhiều phương án để quảng bá cho Thái Bách Trung. Kể từ khi Lưu Lan rời đi không sáng tác nhạc cho công ty nữa phong độ của Thái Bách Trung xuống hẳn, độ nổi tiếng còn lại hiện giờ của Thái Bách Trung cũng là nhờ bài hát lấy của Lưu Lan.
- ------------------------------------------------------
Lưu Lan đi xuống lầu ăn sáng với dáng vẻ không một chút sức sống, cô phải ôm nhà vệ sinh suốt cả một đêm, Hà Yên Thư vừa dìu con dâu xuống vừa nhăn mặt đau lòng: “Con dâu đáng thương của mẹ, sau này mẹ sẽ không để con ăn đồ ăn của thằng nhóc Tranh Tranh đó nấu nữa đâu.”
Lưu Lan cười gượng, có cho cô một số tiền lớn cô cũng không dám ăn nữa, một lần là tởn đến già rồi, bước xuống lầu cô nhìn thấy Đinh Thất đã đứng chờ sẵn, Lưu Lan có chút ngạc nhiên, cất tiếng hỏi: “Sao trợ lý Đinh lại ở đây thế? Không phải giờ này anh nên cùng Tống Tranh ở Tống thị sao?”
Đinh Thất cúi chào Lưu Lan và Hà Yên Thư sau đó mới trả lời câu hỏi của cô: “Chủ tịch bảo tôi đến đợi cô thức dậy sau đó đưa cho cô một vài thứ.”
Lưu Lan nhận lấy một phong thư dày cộm từ tay của trợ lý Đinh, mở phong thư ra xem cô nhíu mày cảm thấy buồn nôn khi thấy mấy tấm ảnh Thái Bách Trung ngồi hầu rượu cho mấy phú bà, Lưu Lan còn nhận ra một vài người trong đó có đạo diễn, có nhà đầu tư, cô thật sự không ngờ tới Thái Bách Trung lại có thể hạ mình phục vụ cho những người đáng tuổi mẹ mình.
Hà Yên Thư nhăn mặt ghê tởm lên tiếng: “Cái cậu này không phải là cái cậu diễn viên mà con bị nói là bám theo cậu ta sao? Nhìn mặt cũng sáng sủa đẹp trai thế mà lại dùng quy tắc ngầm hơn nữa còn là những người đáng tuổi mẹ tuổi dì mình.”
Lưu Lan nhét mấy tấm ảnh vào lại phong bì, vẻ mặt hiện rõ sự kinh tởm, khinh bỉ: “Mới sáng sớm Tống Tranh bảo anh đem mấy tấm hình này đến để chọc mù mắt của tôi à? Chưa ăn gì đã thấy buồn nôn rồi.”
“Chủ tịch bảo tôi mang đến sau đó muốn hỏi tiểu thư là muốn xử lý như thế nào? Tung ra khiến Thái Bách Trung thân bại danh liệt?” Đinh Thất nghiêm túc cất giọng hỏi Lưu Lan.
“Chưa phải là bây giờ, tôi sẽ giữ lại mấy tấm hình này đợi một ngày nào đó khi trong tay tôi nắm giữ nhiều bằng chứng hơn tôi sẽ tự mình tung ra, bao nhiêu đây chưa khiến Thái Bách Trung thân bại danh liệt đâu.” Lưu Lan đáp lại với ánh mắt căm hận khi nhắc đến Thái Bách Trung, cô nhất định phải khiến cho hắn ta không còn đường lui.
Hà Yên Thư kinh ngạc, sửng sốt trước ánh mắt căm hận của Lưu Lan, giữa con dâu cưng của bà và cậu diễn viên đó có thâm thù đại hận gì mà khiến cho Lưu Lan lại có ánh mắt ấy khi nhắc đến? Bà định mở miệng hỏi thì từ bên ngoài vọng vào giọng nói của Trương Minh Nguyệt.
Trương Minh Nguyệt bước nhanh vào thấy Hà Yên Thư thì đứng khựng lại lễ phép chào bà sau đó mím môi vẻ mặt tức giận nói với Lưu Lan: “Lan! Tên khốn Thái Bách Trung đó thật không biết xấu hổ, hắn dám bảo quản lý liên hệ với quản lý của tớ nói rằng muốn tạo tin đồn tình ái với tớ để cả hai cùng nổi tiếng. Trương Minh Nguyệt tớ còn cần phải có tin đồn với người khác để nổi tiếng sao? Thật buồn cười mà.”
Lại là Thái Bách Trung, Hà Yên Thư cau mày rất muốn biết cái con người này đã gây ra sóng gió gì mà có thể khiến cho những người xung quanh bà căm ghét đến như thế.
Trợ lý Đinh đứng gần đó nghe Trương Minh Nguyệt nói thế thì nhướng mày, cậu nhớ không nhầm thì hiện tại Lê Trọng Hưng đang công khai theo đuổi Trương Minh Nguyệt, cậu có nên báo chuyện này cho Lê Trọng Hưng biết không nhỉ? Với gia thế của Lê Trọng Hưng cậu dám chắc Thái Bách Trung sẽ sống không yên ổn trong một thời gian.
“Cậu hãy bình tĩnh một chút, cứ từ chối rồi mặc kệ hắn, nếu còn chưa hả giận thì cậu cứ lên mạng đăng bài đá xéo hắn là được, đừng chỉ đích danh, cậu hiểu ý tớ mà đúng không?” Lưu Lan vuốt vuốt lưng Trương Minh Nguyệt, cô vừa nói vừa nhướng mày ra hiệu với bạn thân, cô đã nhiều lần nhắc nhở về mức độ nguy hiểm của Thái Bách Trung nên cô mong bạn thân của mình sẽ không vì một chút tức giận mà khiến bản thân gặp nguy hiểm.
Trương Minh Nguyệt bĩu môi, đầu gật gật hiểu ý của Lưu Lan, chỉ cần nghĩ đến chuyện dính tin đồn yêu đương với tên cặn bã đó là cô liền cảm thấy kinh tởm phát ói.
Đinh Thất không còn việc gì liền rời đi, trước khi đi cậu không quên nhắc Lưu Lan: “Tiểu thư! Chủ tịch có bảo tôi nhắc cô là đừng quên trưa nay cô có hẹn với chủ tịch đến bệnh viện kiểm tra mức độ hồi phục của chân.”
“Tôi biết rồi, tôi sẽ không quên đâu.” Lưu Lan không nhanh không chậm đáp lại, cô còn nhớ rõ tối qua Tống Tranh cứ nhắc đi nhắc lại chuyện này còn bảo cô không cần ăn cơm trưa, sau khi khám xong sẽ dẫn cô đi ăn nữa. Lưu Lan cảm thấy Tống Tranh diễn cho mẹ anh xem cũng quá chân thật rồi, diễn đến nghiện không muốn thoát vai.